Đầu của Lâm Ngọc Linh giống như là bị người ta đập cho một gậy, dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của anh, lòng ham muốn khiến cô trở nên khó chịu tột độ.
Anh đã từng hứa rằng vĩnh viễn sẽ không hôn môi người phụ nữ khác, mà bây giờ những lời nói đó đều là chó má, chỗ đó bây giờ không còn dành riêng cho Lâm Ngọc Linh nữa.
“Nhưng mà bọn anh không có tiếp xúc, anh căn bản cũng không có ý định này, anh chỉ giúp cô ấy làm **** kìm” Chu Hoàng Anh liền nhanh chóng giải thích với cô.
Hốc mắt Lâm Ngọc Linh tích tụ nước mắt, mang theo sự thất vọng không giấu được.
Trái tim của Chu Hoàng Anh run rẩy theo sắc mặt của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Em muốn thế nào em mới tin tưởng anh? Lâm Ngọc Linh chúng ta bên nhau thời gian dài như vậy, anh đối với em hết lòng như vậy em còn chưa rõ ràng sao?”
Nhưng loại tình huống này Lâm Ngọc Linh sao có thể tin tưởng được chứ, nhất là nghĩ đến thời điểm cô vừa mới đi vào Chu Hoàng Anh để cho Tạ Miên xoa bóp thậm chí đối với bản thân lạnh lùng, trong lòng Lâm Ngọc Linh càng không có lòng tin.
Trong lòng của cô nhanh chóng xuất hiện các loại nghỉ vấn, ai mà biết ở trên núi Chu Hoàng Anh cùng Tạ Miên cuối cùng phát sinh chuyện gì chứ?
Tạ Miên thấy vậy, đi lên phía trước: “Cái kia… Lâm Ngọc Linh, nếu anh Hoàng Anh đã nói như vậy, như vậy có thể là do tôi nhớ nhầm đi, cô đừng nóng giận, đừng vì tôi mà cùng anh Hoàng Anh náo loạn xích mích”
Rõ ràng lời nói như trước rất dịu dàng thế nhưng biểu cảm trên mặt Tạ Miên rất ủy khuất, giống như bị Chu Hoàng Anh uy hiếp, loại giải thích này rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
“Lâm Ngọc Linh.
”
Ngón tay Chu Hoàng Anh mới vừa đụng trên người Lâm Ngọc Linh, liền bị cô dùng sức né tránh: “Anh đừng đụng vào em”
Tâm tình cô bây giờ rất kích động, thậm chí cô còn cảm thấy cùng Chu Hoàng Anh và Tạ Miên đợi cùng một chỗ vô cùng khó thở.
Đúng lúc mưa bên ngoài không biết đã ngừng lại lúc nào, Lâm Ngọc Linh hít thở sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Em muốn yên tĩnh một chút, có chuyện gì nói sau!”
Nói xong, cô liền không để ý Chu Hoàng.
Anh ngăn cản, trực tiếp rời khỏi lều vải.
Sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng treo ở chân trời phía bên kia bờ biển, thế giới được rửa sạch bằng nước, nhưng hiện tại Lâm Ngọc Linh lại không có nửa điểm tâm tư để thưởng thức.
Cô cố ý ở trên bờ cát đi rất chậm, nhưng Chu Hoàng Anh lại không có đuổi theo cô.
Trái tim của cô giống như bị rơi vào trong vực sâu, từng chút, từng chút ở trong bóng tối chìm dần.
Lâm Ngọc Linh gọi một chiếc xe taxi về tới thủ đô, thế nhưng cô cũng không có trực tiếp quay về nhà họ Chu, mà là lấy điện thoại ở trong túi ra gọi cho Hà Thanh Nhàn một cuộc điện thoại.
“Này, hoàng thái hậu của tớ, cuộc sống đã hạnh phúc thoải mái như vậy, rốt cuộc cũng nhớ tới tớ? Tớ thực sự là cảm thấy vinh hạnh đấy!” Vừa kết nối, giọng nói trêu chọc của Hà Thanh Nhàn liền truyền đến.
“Thanh Nhàn.
.
” Lâm Ngọc Linh ủy khuất kêu tên của cô ấy.
Nghe vậy, Hà Thanh Nhàn cũng phát giác không thích hợp, cô nghiêm túc lên: “Không đúng Ngọc Linh, nghe tình trạng cậu rất không thích hợp, cậu có phải hay không xảy ra chuyện gì?”
Bị cô ấy hỏi như vậy, nước mắt Lâm Ngọc Linh nghẹn ở hốc mắt lúc này thiếu chút nữa liền rơi xuống: “Trong điện thoại không thể nói rõ, hiện tại cậu có rảnh rỗi không?”
“Tất nhiên!” Hà Thanh Nhàn sảng khoái đồng ý, bọn họ là bạn thân của nhau, chỉ cần Lâm Ngọc Linh cần, cho dù là chuyện đại sự, cô cũng sẽ chạy đến bên cạnh cô ấy.
Bài hát Diện mạo vốn có Từ trong miệng Lâm Ngọc Linh biết được chân tướng tất cả mọi chuyện Hà Thanh Nhàn liền hận không thể cầm đao đi băm vằm Tạ Miên kia: “Cái đồ tiện nhân, cô ta rõ ràng cố ý quyến rũ ngài thủ trưởng!”
Lâm Ngọc Linh dùng sức lắc đầu: “Chuyện này cùng Tạ Miên không quan hệ, cô ấy lúc đó bị té xuống vách núi không có sức lực, hơn cô ấy đã đồng ý cùng tớ làm bạn bè, tớ không cảm thấy cô ấy sẽ vẫn còn chủ động làm cái chuyện này.
.
”