ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đôi lông mày nhỏ của Lâm Ngọc Linh nhíu chặt vào nhau.

Cô khẽ căn môi dưới, lồng ngực hơi nhấp nhô.

Trước đây cô luôn dịu dàng, trông chẳng khác gì một chú thỏ con.

Vậy mà lúc này vẻ tức giận làm mặt cô có chút thay đổi.
Sau khi tính toán trong lòng, Chu Hoàng Anh ngay lập tức biết cơn giận của cô đến từ đâu.

Rốt cuộc thì mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy.
“Ngồi đi” Anh đứng dậy và ấn cô vào chỗ của mình.
Sau đó anh cầm cốc đứng dậy rời đi.
Làm thế này để làm gì?
Lâm Ngọc Linh không kìm nén được sự cáu kỉnh trong lòng nên muốn cãi nhau lắm.

Cô cũng biết mình có chuyện như thế này nên cứ kìm nén để không bộc phát.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị đè nén mà đỏ bừng.

Hai tay buông thống bên hông, ánh mắt bất an đảo qua.
Rốt cuộc là cô làm sao vậy?
Rất khó chịu.
“Lạch cạch.”
Ngay khi miệng Lâm Ngọc Linh vẫn đang khó chịu, Chu Hoàng Anh đã quay lại.
Anh lại đặt một chiếc cốc bên cạnh Lâm Ngọc Linh, đồng thời để một vật nhỏ như túi chườm nước nóng lên bụng cô.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, mặt không chút biểu cảm.

Nhưng hành động này đã khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Anh… Chu Hoàng Anh?” Lâm Ngọc Linh choáng váng “Khó ở như vậy chắc lại đến ngày rồi đúng không? Anh tính thời gian thì thấy cũng không sai đâu.

Lát nữa để anh đi lấy nước đường đỏ.

Em cũng đi tắm nước ấm một chút.

Phải cẩn thận chăm sóc cơ thể” Anh đưa tay xoa xoa bụng dưới của cô.
Hả?
Lâm Ngọc Linh thấy Chu Hoàng Anh nói vậy liền tính toán một chút.

Quả nhiên như vậy.

Cô cầm ly nước đường nâu uống cạn, sau đó lao vào nhà vệ sinh càng nhanh càng tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh của cô, Chu Hoàng Anh bật cười.


Trên khuôn mặt không chút bình tĩnh luôn nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhưng rõ ràng.
Nửa giờ sau.
Khi Lâm Ngọc Linh bước ra khỏi nhà vệ sinh, tóc cô ướt sũng, toàn thân choáng váng.

Cô giống như một con thú nhỏ bị băng giá bao vây, chân nhẹ bãng, bước đi không còn sức lực.
Mãi đến khi nhìn thấy chiếc ghế sô pha, cô mới như nhìn thấy vị cứu tỉnh, thả mình ngã xuống.
Chu Hoàng Anh đang lướt qua việc phân nhóm mà Lâm Ngọc Linh đã làm.

Anh dừng ngón tay và nhìn lên ghế sô pha.

Anh không có quần áo của cô ở đây, vì vậy cô đang mặc bộ đồng phục mà anh đã nhận trước đó từ Cục Hậu cần.
Nó hơi to và trông cô như bơi trong bộ đồ đó vậy.
Chu Hoàng Anh đóng tài liệu lại, kêu người mang máy sấy tóc đến.

Anh đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, bế cô vào lòng.
Anh tách ngón tay đưa vào trong tóc cô, ấn phím máy sấy tóc.

Làn gió ấm áp lướt qua tóc cô.
Lâm Ngọc Linh dựa vào cánh tay anh, lông mày nhướng lên: “Anh Doãn, để anh sấy tóc cho em, vậy thì vất vả cho anh rồi.”
“Anh đang chịu vất vả sao?” Anh hỏi một cách khoa trương.
“Thật sự vất vả cho anh.”
“Vậy thì uống sữa đi, bé lùn này nữa”
Ha ha.
Không đáng yêu tẹo nào.
Lâm Ngọc Linh lẩm bẩm, nhưng không phản ứng lại với Chu Hoàng Anh.

Cô vừa nghĩ rằng anh thật tốt, dịu dàng, lại biết quan tâm.
Vậy mà mới nháy mắt đã trở thành một kẻ xấu chuyên bắt nạt cô.

Thấy Lâm Ngọc Linh lại đang lẩm bẩm điều gì, Chu Hoàng Anh cố tình xoa tóc cô.
Những sợi tóc ngắn thẫm nước xõa trên mặt, mũi và miệng của Lâm Ngọc Linh, làm khóe miệng của cô hơi cong lên.
Cô đưa tay ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Hoàng Anh, có tin chỉ cần một tát mà em làm anh dính vào trên tường không hả?”
Chu Hoàng Anh sửng sốt.

Sau đó khóe miệng anh hé mở.

Anh nở một nụ cười.
Lần này, Lâm Ngọc Linh bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Hóa ra Chu Hoàng Anh cười rất đẹp.
Nhịp tim của cô… có gì đó không kiểm soát được mà càng lúc càng nhanh, như sắp nhảy ra ngoài.
Sau đó tai cô đỏ lên.

Bàn tay gãi gãi vành tai đỏ lên có chút khó chịu.

Vừa rồi mũi miệng của cô ngứa ngáy, nhưng bây giờ toàn thân đều ngứa ngáy, nhất là trái tim.
Vô cùng ngứa ngáy.

Không có cách nào để dừng lại.
Rất khó chịu.
Nhưng nó cũng rất thoải mái.
“Anh à, anh cười trông thật đẹp.” Cô nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi