ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Lạch cạch..”
Tóc của Lâm Ngọc Linh gần như đã khô.
Chu Hoàng Anh nhấn nút tắt máy sấy tóc, nụ cười của anh cũng dân biến mất, trở lại vẻ ngoài không cảm xúc thường ngày.

Anh dùng ngón tay dài nâng tóc cô lên, đặt ở chỗ xuống dưới mũi.
Mùi trên tóc cô quả thật dễ ngửi một cách đáng ngạc nhiên.
Anh không thể không ngửi nó thêm hai lần nữa.
“Dâu gội của anh thôi, có gì lạ đâu.

Anh không tự ngửi được à?” Lâm Ngọc Linh giật lấy cái đuôi tóc nhỏ của cô lại.
“Của anh sao? Bà Chu à, hai mùi khác hẳn nhau đó.”
Có đúng không vậy?

Lâm Ngọc Linh nhấc đuôi tóc nhỏ của cô lên và ngửi.

Sau đó cô cúi đầu lên đầu Chu Hoàng Anh và ngửi thử.

Có vẻ là như vậy.
Mặc dù cả hai đều là mùi nhẹ và tao nhã.
Nhưng không biết tại sao, mùi trên tóc của cô có thêm một hương hoa quả thoang thoảng.
Chu Hoàng Anh thì không có.

Chỉ là hương bạc hà sảng khoái.
Thật là tò mò.
“Tại sao nhỉ? Là do em hay ăn hoa quả sao? Em rất thích ăn.” Cô khoanh chân ngồi bên cạnh anh, giống như một đứa bé tò mò.
“Em thì có cái gì không thích ăn chứ?”
“Em… không thích ăn mướp đẳng với uống sữa” Cô nói và nhìn Chu Hoàng Anh với vẻ cảnh giác.

“Em đã nói mình không thích uống sữa rồi đó.

Vậy mà mấy ngày nay anh vẫn cứ bắt em uống.

Em thích sữa chua.”
Chu Hoàng Anh nhướng mày, hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài của mình, trên mặt là một nụ cười như có như không.

Trong lòng Lâm Ngọc Linh có chút cảnh giác.

Cô năm lấy quần áo của mình, lấy hai tay bảo vệ ngực.
Anh di chuyến một chút, cô cũng di chuyển một chút.


Anh di chuyển nhiều, cô cũng di chuyển nhiều.

Cô nhất quyết duy trì khoảng cách với anh.
Cô còn tưởng anh sẽ làm gì đó với cô, ai biết được anh lại lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Lâm Ngọc Linh nghỉ ngờ, nhận lấy.
“Giám sát cô ấy uống sữa bột protein Ngày nghỉ lễ có thể lơi lỏng một chút, nhưng những ngày khác phải đốc thúc cô ấy tập luyện.

Chu Hoàng Anh, tôi và anh đều vì tốt cho cô ấy, đừng nói với tôi là anh không làm được.” Người gửi tới là sư phụ của Lâm Ngọc Linh.
Xem thời gian là hai giờ trước.
Đó phải là thời điểm sư phụ bắt đầu lên máy bay.
Tốt rồi! Tốt rồi!
Uổng ông cô khổ sở vì chuyện sư phụ ra đi.

Ai ngờ vừa quay đầu sư phụ đã yêu cầu Chu Hoàng Anh ép cô uống sữa.

Sự khác biệt giữa chất lỏng kỳ lạ và nước đun sôi ngọt ngào có mùi tanh là gì? Lòng trắng trứng cũng được, nhưng sữa thì…
Lâm Ngọc Linh đau lòng nhìn Chu Hoàng Anh: “Hãy uống sữa chua và lòng trắng trứng.

Còn bột thì sao? Vậy là anh không muốn em có cơ bắp hay sao? Em cảm thấy khó chịu với cơ bắp.

Anh à, vì hạnh phúc nửa đời sau của anh, không uống sữa thì sao? “
Nửa đời sao? Nửa người dưới?
Thật sự cũng không phân biệt rõ ràng được.
Chu Hoàng Anh trầm ngâm nhìn bàn chân nhỏ của cô.


Bây giờ cô đã có nhiều cơ hơn.

Cô cũng có những đường cong rõ ràng dưới lớp áo và một vòng eo nhỏ.

Và cô cũng trông cao hơn một chút Không thay đổi gì hết cũng được.

Dù sao thì anh cũng thích mọi thứ ở cô.
Nhưng, vấn đề về sữa này.
“Quên đi, tùy em vậy” Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm nói.
“Ừ! Chu Hoàng Anh muôn năm!” Lâm Ngọc Linh nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô nhảy từ đầu này sang đầu kia của ghế sô pha, ôm lấy anh, không ngừng cọ vào mặt anh Chu Hoàng Anh vươn tay ôm cô: “Cẩn thận kẻo bị ngã”
Cô cười khúc khích, dựa vào vòng tay anh mà cắn chóp tai anh: “Anh ở đây thì em không sợ!”
“Bà cô của tôi, đội của tôi ở đây cũng đã được phân chia xong chưa… Tôi đi đây, hai người mới sáng sớm đã không thể nhịn được như vậy ư? Bây giờ mới là mấy giờ nhỉ? Chậc chậc chậc.” TTA, người tới gửi thông tin luôn có lá gan lớn.

Anh ta cũng không kiêng nể gì Chu Hoàng Anh, bình thường đến cũng không gõ cửa.
Lần này, anh ta đột ngột cho ăn một miếng cẩu lương to đùng.
Trước khi Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh có thể phản ứng với những gì TTA nói, ở phía sau anh ta, Hà Thanh Nhàn cũng thò đầu ra.
Lâm Ngọc Linh:…
Cô vùi đầu vào vòng tay của Chu Hoàng Anh với tốc độ nhanh hơn cả tỉa chớp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi