Vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng trên môi lại là một nụ cười.
Hà Thanh Nhàn rốt cuộc không biết cô đang cảm thấy gì.
Cô chỉ cảm thấy buồn và vui cùng một lúc.
“Đồ ngốc, TTA là đồ ngốc” Cô lẩm bẩm mảng anh một câu, sau đó lấy giấy lau đi nước mắt.
Cô lại gắp từng miếng khoai tây, nhai nhẹ.
Từng miếng phát ra tiếng động.
Tựa hồ cô muốn dùng thanh âm này để làm tràn ngập toàn bộ phòng khách, để không bị cô đơn như vậy.
Tin Mạc Vinh Thành bị thương đã làm chấn động toàn quân khu Người bỏ chạy cũng được nhắc đến rất nhiều.
Người có thể trốn thoát dưới sự giám sát kép của thành phố Hồ Chí Minh và Thủ đô đương nhiên được so sánh với nhiều kẻ tình nghỉ trước đây.
Ban đầu Lâm Ngọc Linh vẫn chưa biết gì Dù sao thì cô ở trong bệnh viện cũng rất thoải mái, ai quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài chứ? Cô có trò chơi và Chu Hoàng Anh ở bên cạnh cô.
“Tôi không biết người tên Hoic có tin tức gì không.
Hắn ta có vẻ rất lợi hại.
Thực ra hẳn đã làm bị thương đầu của Mạc Vinh Thành, vết thương có vẻ cũng rất nghiêm trọng.”
Nhưng khi Lâm Ngọc Linh đi lấy thuốc thì vô tình lại nghe được tin.
Cô dừng lại cước bộ theo bản năng.
“Đúng vậy, Hoic có vẻ trốn rất giỏi.
Tôi nghe ai đó ở các khu khác nói rằng hắn ta từng làm việc trong một tổ chức.
Hắn có biệt danh là ma vượt ngục đó.
Nghe nói chỉ cần hắn nhìn bản đồ một lần thì sẽ có cách thoát được”
Có thể lợi hại đến vậy sao?
Lâm Ngọc Linh cong môi, có chút không tin tưởng.
Chỉ cần có người đi ngang qua, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Ít nhiều gì, cái gọi là chỗ ẩn nấp cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Chỉ cần người này còn ở trong quân khu, cô nhất định có cách tìm thấy hẳn ta.
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ tiếp tục theo dõi tin tức.
Nhưng đúng lúc này, bác sĩ mang thuốc đến cho Lâm Ngọc Linh đã đến.
Theo “lệnh” trước đó của Chu Hoàng Anh, cô không thể ở lại lâu hơn khi nhận thuốc.
Vì vậy cô không còn cách nào khác là phải quay về.
Trước khi bước vào phòng bệnh, cô nghe thấy người đàn ông bên trong gọi điện, hình như có nhắc đến cái tên Mạc Vinh Thành và người tên Hoic đã nhắc đến lúc nãy.
Cô nhớ rõ cách phát âm của từ tiếng Anh này trong lòng.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô quay lại, Chu Hoàng Anh dường như né tránh sự nghi ngờ bằng một tiếng “Ừm” và cắt liên lạc mà không nói lời với đối phương.
Lâm Ngọc Linh khẽ ngâm nga.
Anh không muốn để cho cô biết, cô đành phải coi như không biết gì thôi.
Dù sao cô cũng sẽ có cách để tự mình có được thông tin.
Chuyện nhỏ nhặt này muốn điều tra cũng vô cùng dễ dàng.
Sau khi trở lại giường bệnh, Lâm Ngọc Linh cũng không chơi game nữa.
Cô mở một tab trò chơi để ngụy trang, sau đó mở một tab khác để điều tả về người có tên Hoïc.
Hoic, một chuyên gia dược phẩm.
Hắn ta đã thực hiện nhiều nhiệm vụ và ám sát một trong những chính trị gia giỏi nhất.
Nhưng hẳn ta cũng tham gia Cục An ninh và là một con dao hai lưỡi rất nguy hiểm.
Hắn ta đã được liệt vào danh sách những người nguy hiểm nhất trong năm quốc gia.
Trong Tòa án Công lý Quốc tế vắng mặt hắn ta, hắn ta đã bị kết án.
Đúng là chuyện hiếm có.
Người này thật lợi hại Trước khi điều tra, Lâm Ngọc Linh chưa bao giờ tưởng tượng rằng ở Việt Nam lại có một tên tội phạm hùng mạnh như vậy.
“Thật khủng khiếp.” Cô lè lưỡi.
“Có gì khủng khiếp?”
Chu Hoàng Anh cúp máy, đến với cô.
Lâm Ngọc Linh vội vàng nhấn một phím nóng trước đó, hiến thị màn hình trò chơi Nhân vật cấp 30 của cô trên màn hình đã bị bao vây bởi một nhóm quái vật cấp 2 và bị đánh chết: “Nhìn này, nhân vật của em đã bị đến chết.
Thật khủng khiếp, phải không?”
“Tắt trang web đi”
Chu Hoàng Anh không tin vào kỹ năng diễn xuất vụng về của cô chút nào.
Lâm Ngọc Linh liền làm theo lời anh, cũng không dám nói gì thêm.
Vì vậy cô chỉ có thể nhìn chăm chăm vào anh một cách đáng yêu và dễ thương, cố gắng làm cho anh tha thứ cho mình.