ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Trong thực tế, sự tha thứ sẽ không tồn tại Chu Hoàng Anh giật lấy máy tính của cô và làm hiện ra trang cô đang truy cập.

Nó.
được mở ngay trước mặt Chu Hoàng Anh.

Đó không phải là thông tin chỉ tiết về Hoic sao?
Lâm Ngọc Linh cắn môi dưới: “Em chỉ muốn tìm hiểu một chút.”
“Có kết quả gì không?”
“Cũng có.

Có một con chip ma được cài vào điện thoại của hẳn ta, có thể chặn bất kỳ tín hiệu nào.


Nhưng em đã vô hiệu hóa nó rồi.

Qua camera của vệ tinh và khu vực quân sự, em phát hiện ra rắng hẳn ta đang đi về phía khu 11.

Sau khi loại trừ một số con đường hẳn ta không thể đi, em nghĩ hẳn ta phải đi qua khu 21” Lâm Ngọc Linh điều chỉnh hình ảnh và đưa nó ra trước mặt Chu Hoàng Anh.
Ngón tay trắng nõn bé nhỏ của cô chỉ vào một điểm trên màn hình: “Nhà kho này có thể cung cấp cho hắn ta mọi thứ mà hắn muốn, bao gồm cả vật tư y tế và đạn.”
Không chậm trễ một phút nào, Chu Hoàng Anh trực tiếp gọi cho cấp dưới, biến suy đoán của Lâm Ngọc Linh thành một kế hoạch có thể thực hiện được bằng một giọng điệu có trật tự.

Lâm Ngọc Linh nhìn anh có chút lơ đễnh, cũng không hiểu tại sao anh lại sử dụng một trong những suy đoán của cô.
Sau khi Chu Hoàng Anh cúp điện thoại, cô nghiêng người và nói: “Chà, anh Hoàng Anh, tại sao anh lại nghe theo suy đoán của em? Nếu không đúng thì sao?”
“Anh tin em.”
Ba chữ này của Chu Hoàng Anh đã xua tan mọi lo lắng của Lâm Ngọc Linh.
Đúng vậy.

Anh tin cô.
Vậy thì tại sao cô lại không thể tin vào chính mình?
Lâm Ngọc Linh đột nhiên rất tin tưởng về việc bắt được Hoic.

Cô ngượng ngùng xoa mũi, lấy lại máy tính, tiếp tục quan sát camera trong khu quân sự.
Sau khi nhìn thấy phương hướng của Hoic, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên: “Anh Hoàng Anh, anh có thể muốn thưởng cho em đấy”
Thưởng ư?

Anh nghiêng đầu.
Nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ trên màn hình càng ngày càng chuyển thành một chùm chấm xanh, anh không khỏi nhíu mày.
Anh không ngờ rắng người của chính mình lại ở đây cùng Tiêu Thành Đạt.

Và không có bí mật nào cả.

Tất cả đang hiện trên màn hình.
Trong trường hợp này, nếu Tiêu Thành Đạt là kẻ thù.
Anh ta có thể làm tê liệt toàn bộ khu vực quân sự mà không cần mất nhiều sức lực.
Cho dù sau đó có người bị bắt cũng vô dụng, chỉ cần Tiêu Viêm muốn tấn công quân khu, chỉ cần vài thao tác đơn giản cũng làm được.
Sức mạnh cá nhân đáng sợ gì đây?
“Anh Hoàng Anh, khi nhìn thấy ánh mắt của anh, em đoán là anh đang không hiểu tại sao sư phụ của em lại có những tín hiệu của đám người này đúng không? Anh vừa mừng vừa lo sao? Vậy nên đối xử tốt với em đi, nếu không anh sẽ bị sư phụ của em trả thù đó.”
“Lâm Ngọc Linh làm mặt quỷ trêu chọc anh.
Anh đối với cô còn chưa đủ tốt sao?
Chu Hoàng Anh vươn cánh tay ra, bóp.
nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Lương tâm của em ở đâu?”
Cô mỉm cười, chỉ vào trái tim mình: “Ở trong đây này”
“Anh đối xử tệ với em?”
“Điều em đang nói là nếu.

Nếu anh phản bội em hay gì đó” Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên nói.
Làm sao anh có thể làm như vậy được?
Chu Hoàng Anh cười bất lực.


Trước mặt cô gái này anh thật sự không thể làm được gì, chỉ có thể chiều chuộng cô một cách mù quáng.
Cô chỉ biết vô tình gieo hạt giống vào trái tim anh, để nó bén rễ, nảy mầm.

Để rồi mỗi tấc đất trong trái tim anh đều thuộc về cô.
Bóng hình cô ở khắp mọi nơi.
Sau khoảng ba mươi phút, có tin tứ rằng Hoic đã bị bắt.
Khi nhận được tin, Lâm Ngọc Linh đang không ngừng gặm táo.

Ngay lúc đó, Chu Hoàng Anh đã quay sang nói với cô.
Quả táo trượt khỏi miệng cô và rơi xuống đất.
“vay”
Lâm Ngọc Linh giơ hai tay lên cao.
Rồi cô nhìn Chu Hoàng Anh đầy mong đợi.
Cô đã giúp anh hoàn thành việc lớn, không phải cô nên được thưởng sao? Như đi ăn ngoài chẳng hạn?
Hehe…
Ai bảo cô là một người nghiện ăn cơ chứ, trong đầu chỉ còn lại có đồ ăn mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi