ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Phải biết răng từ trước đến nay chỉ cần Lâm Ngọc Linh bị trây xước, Chu Hoàng Anh sẽ nóng lòng, vội vàng muốn tìm thuốc trị sẹo tốt nhất đem đến trước mặt cô.

Chỉ cần cô bị cảm nhẹ, anh liền tìm đến bác sĩ giỏi nhất điều trị cho cô thật tốt.

Vậy mà hiện tại Lâm Ngọc Linh cả người ướt đẫm đứng trước mặt anh, thế nhưng lời quan tâm anh chỉ có thể nuốt ngược trở vào.
“Chúng ta ly hôn đi”
Ầm- Bên ngoài mưa vẫn rơi trắng xóa, tiếng sấm vang rền rạch ngang bầu trời.
Vốn dĩ phải sợ sệt nhưng hiện tại cô lại bình tĩnh đến lạ thường, thản nhiên nhìn người đàn ông đang đứng cách mình không quá xa kia.

Lâm Ngọc Linh lấy ra bản thỏa thuận ly hôn được cô cất giữ vô cùng cẩn thận, không để nước mưa thấm ướt, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Chu Hoàng Anh.

“Em nói, chúng ta ly hôn đi”
Dường như sợ đối phương không nghe rõ, cô hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa.
“Là do em cảm thấy anh đã bắt em đợi quá lâu hay bởi sáng nay anh không chờ em nên em mới nóng nảy, tức giận đến mức nhất quyết phải đợi anh dưới mưa, sau đó nói ra hai từ ly hôn như vậy hả?”
Chu Hoàng Anh cảm thấy Lâm Ngọc Linh không hề nghiêm túc khi nói đến chuyện này, thế cho nên anh cố gắng giữ giọng điệu thật bình tĩnh để trò chuyện với cô.

Thế nhưng trái tìm anh lại cảm thấy mơ hồ bất an, lo lắng đến mức cả người bồn chồn.
Giống như viên đạn được bản ra, không ngừng lao về phía anh.

Mà người luôn mạnh mẽ như anh hiện tại lại không thể làm ra được bất cứ động tác ngăn cản nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn ngày càng tiến đến gần mình.
“Nếu như vậy, chẳng phải em nên như mọi khi nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay anh, hỏi anh tại sao vẫn chưa chịu bỏ qua cho em, em chỉ về muộn một chút thôi mà, đúng không? Chứ không phải em sẽ đến tận nơi này, đưa thứ này cho anh”
Lâm Ngọc Linh dẫn xuống nội tâm kích động muốn chạy tới ôm chầm lấy Chu Hoàng Anh, cố chấp đứng yên tại chỗ.
“Vậy, lý do là gì?”
Chu Hoàng Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Đôi mắt kia tựa như chim ưng đang chuẩn bị vô mồi, phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Dáng vẻ anh lúc này hệt như sư tử nơi rừng xnah, tràn ngập cảnh giác cùng bài xích.

Chỉ có thanh âm vang lên mới lộ rõ vẻ uể oải, nhuốm màu mỏi mệt.
“Em từng thích một người rất nhiều.

Trước thời điểm gặp được anh, em gần như đã phát điên lên vì anh ấy.

Hôm nay ông của anh đã tới tìm em, ông nói rằng anh cũng đang trong quá trình gặp gỡ và hẹn hò.

Vậy chẳng phải việc ly hôn sẽ tốt cho cả hai chúng ta sao?”
Thái độ của Lâm Ngọc Linh vô cùng bình thản, bình thản đến mức ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, hệt như trong thân xác cô có hai linh hồn tồn tại cùng lúc vậy.
Một người mang dáng vẻ ngọt ngào ưa làm nũng, một người im lặng chịu đựng toàn bộ tổn thương.

Cho đến tận cùng giới hạn của bản thân, liền đem mọi thứ từng chút một trả lại cho đối phương.
“Sao em biết?”
Chu Hoàng Anh bấy giờ khẽ chau mày.
“Chuyện tại sao em biết quan trọng đến như vậy ư? Không phải chuyện quan trọng cần bàn tới nhất ở đây chính là việc anh đi gặp mặt và hẹn hò sao? Chu Hoàng Anh, rốt cuộc anh có thể để em trở về bên cạnh Chung Thành hay không vậy.
Chung Thành…trở về bên cạnh tên đó sao?
Chu Hoàng Anh bật cười, như thể đang nghe phải một chuyện đùa dai.
“Bà Chu, đừng lộn xộn nữa”
Anh chậm rãi bước tới, muốn ôm cô vào lòng.

Giống như trước đây, nguyện ý vì cô mà cúi đầu thêm lần nữa.

Dù sao thì, cô cũng là vợ của anh mà, đúng không? Nhường nhịn cô một chút, đây chính là chuyện nên làm.

Thế nhưng Lâm Ngọc Linh lại tránh vòng tay rộng mở của Chu Hoàng Anh, cô khế quay mặt đi, chậm rãi mở lời “Em không hề đùa giỡn.

Trước đây không nói rõ chính là vì em còn phải dựa vào anh để cải thiện năng lực của chính mình.
Bây giờ em đã đủ mạnh mẽ rồi, em có thể yên tâm rời khỏi anh, thoát khỏi nơi này.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
Đến tận lúc này, anh vẫn nghĩ cô đang giở trò trẻ con mà thôi.
“Chu Hoàng Anh, em thật sự nghiêm túc về chuyện này”
Lâm Ngọc Linh dùng tay chặn anh lại Người đàn ông cúi đầu, mọi lời nói sắp tuôn ra đều bỗng chốc ngưng đọng lại khi anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Trong đôi mắt ấy, chỉ có vẻ ảm đạm u bưồn cùng đau đớn, chẳng có lấy bất kì tia sáng ấm áp hay hạnh phúc nào cả.

Ở bên cạnh anh, khiến cô cảm thấy mệt mỏi đến vậy sao? Trong thoáng chốc, Chu Hoàng Anh cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, anh khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí.
Chu Hoàng Anh hất tay cô ra, giật lấy bản thỏa thuận ly hôn với ý đồ xé bỏ.

Nhưng Lâm Ngọc Linh đã giơ súng lên, đặt ngay giữa trán mình, thanh âm đầy lạnh lùng.
“Nếu hôm nay anh không ký, em sẽ lập tức chết ngay tại đây”
Khẩu súng này là do chính anh đã đưa cho cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi