Chu Hoàng Anh thoáng dừng lại động tác, cả người ngẩn ra.
Con cừu nhỏ lúc nào ở trước mặt bạn cũng hiền lành ngoan ngoãn, vậy bạn có biết khi nào chúng sẽ cắn lại mình chứ?
Chu Hoàng Anh không biết, bởi vì cô ấy không nên tấn công anh như vậy.
Anh đã đối xử tệ với cô lắm sao? Hay là do bản thân anh không đủ yêu thương, cưng chiều cô?
“Bỏ súng xuống đi.
Anh chỉ muốn hỏi em một câu duy nhất, em quyết định dứt khoát phải ly hôn đúng không?”
Người đàn ông chậm rãi đặt bản thỏa thuận ly hôn xuống “Đúng vậy.
Nếu anh không ký, em sẽ không thả tay”
Lâm Ngọc Linh từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết với lập trường của mình.
Cô ấy rõ ràng có thể chĩa súng vào anh, uy hiếp Chu Hoàng.
Anh rằng nếu như anh không ký cô sẽ ngay lập tức bản chết anh, ít ra như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với tình cảnh như hiện tại.
Dù sao thì nếu cô đã chán ghét anh như vậy, anh ký tên cũng không thành vấn đề.
Chính là, khẩu súng này là do tự tay anh đưa cho cô.
Mọi thứ Lâm Ngọc Linh đang làm đều biểu đạt một thông điệp duy nhất, cô thà chết cũng không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh thêm phút giây nào nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể cùng nhau ngồi xuống giải quyết hay sao? Nếu là do chuyện ngày hôm qua, Lâm Ngọc Linh, em phải hiểu rằng anh chỉ đang lo lắng cho em mà thôi”
Lúc này đây, Chu Hoàng Anh vẫn đang gắng gượng kìm nén toàn bộ cảm xúc của mình.
“Không thể”
Cô sẽ không tin tưởng bất kì ai nữa.
Chu Hoàng Anh từng nói rằng anh sẽ bảo vệ mẹ cô, thế như lời hứa ấy đã không thực hiện được, vậy nên cô phải bảo vệ mẹ theo cách riêng của bản thân.
Xem như cô sẽ cùng em gái và mẹ biến mất khỏi thế giới của Chu Hoàng Anh.
Mà cho dù như thế, cô tin chắc räng anh sẽ không hề chịu bất kì ảnh hưởng nào cả.
Chu Hoàng Anh vẫn sẽ là ngài thủ trưởng mạnh mẽ quyết đoát, có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tan.
Anh nên gặp gỡ, tìm hiểu và hẹn hò với người phụ nữ thích hợp, sau đó tiến đến hôn nhân.
“Hôm nay, đúng là anh đã gặp mặt con gái nhà họ Quý nhưng anh cũng đã nói rõ với họ rằng mình sẽ không đồng ý chuyện kết hôn.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội em, dẫu chỉ là một giây thoáng qua.
Ngọc Linh, nói cho anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có được hay không?”
Thanh âm Chu Hoàng Anh dịu dàng, ân cần và gần gũi, không còn dáng vẻ ra lệnh lạnh nhạt như mọi thường.
Lâm Ngọc Linh cố gắng đè nén tâm tư, hít sâu một hơi “Em nghĩ mình đã nói rõ ngay từ đầu.
Em đã thích một người rất lâu, thích đến mức sâu đậm.
Em muốn cùng đối phương rời đi, không tiếp tục dây dưa với anh nữa”
“Vậy những lời em từng nói với anh, em tính như thế nào đây hả?”
“Sao cơ?”
Lâm Ngọc Linh thoáng ngẩn người “Thích anh, yêu anh, vĩnh viễn không rời bỏ anh.
Em tính toán như thế nào?”
Đôi mắt người đàn ông mỗi lúc càng thêm giăng đầy sự nguy hiểm, anh từng bước tiến lại gần cô, khiến Lâm Ngọc Linh căng thẳng, trong vô thức bóp chặt cò súng.
Vèo- Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức không.
biết tiếng súng nổ vang lên đầu tiên hay cô ngã xuống đầu tiên.
Chỉ biết, viên đạn bản xuyên qua trần nhà, trực tiếp làm đèn chiếu sáng trong phòng đều trở nên vỡ nát, khiến toàn bộ không gian đều chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, một tia sét lóe lên, rọi thoáng qua gương mặt của Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh.
“Em mau nói thật cho anh biết, những lời em nói chỉ là nói dối, em đang gặp phải chuyện không thể nào nói ra rõ ràng được.
Người em thích, không thể nào là Chung Thành.”
Chu Hoàng Anh giữ chặt lấy cằm cô, bắt cô phải ngước lên nhìn mình.
Trong khi đó, môi anh dán chặt bên tai cô, thanh âm trầm thấp quẩn quanh.
“Tại sao không thể là anh ấy? Anh ấy khác với anh, không chỉ dịu dàng, khi cười lên trông rất đẹp, không giống như anh cả ngày không nở nổi một nụ cười.
Chung Thành cũng không bao giờ trách em vì sao lại về muộn, thậm chí sẽ không cố tình lạnh..”
Chưa kịp dứt lời, môi cô đã bị Chu Hoàng Anh khóa chặt.
Anh ghìm chặt lấy tay cô, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Lâm Ngọc Linh nhắm mắt lại, mặc cho anh cuốn lấy mình như cơn cưồng phong mà cô một chút cũng không phản kháng, như chú cá đang mắc cạn trên sa mạc.
Nụ hôn dần lướt xuống nơi xương quai xanh, thấy cô từ đầu đến cuối đều không có phản ứng, anh liền hung hẳng cần lên cần cổ trằng nõn của cô.
“Lâm Ngọc Linh, em là của anh! Em tuyệt đối không được phép rời khỏi anh!”
Trên gương mặt cô vẫn là biểu cảm lạnh nhạt hờ hững, dưới ánh sáng nhập nhoạng của từng đợt sấm chớp, Chu Hoàng Anh có.
thể nhìn thấy rõ đôi mắt cô tràn ngập cảm giác tuyệt vọng cùng quả quyết rời đi.
Dáng vẻ như muốn chết của cô khiến trái tim anh đau đớn.
Tại sao, vì cớ gì cô có thể bình thản đến mức này.
“Em, mau trả lời anh”
“Chu Hoàng Anh, anh mau ký tên đi thôi”
Lâm Ngọc Linh cố chấp lặp lại điều mà từ nấy đến giờ mình luôn nói.
“Buông tha cho em đi, xem như em cầu xin anh đấy”
Cô thật sự không muốn gia đình mình bị nhắm đến nữa.
Thật sự xin lỗi anh, Hoàng Anh…