Nhìn cô gái nhỏ dân thiếp đi trong ngực mình, Tiêu Thành Đạt che giấu đi sự lạnh lùng và vắng lặng trong mắt, giống như sương khói một lần nữa bao phủ trước mắt, anh ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô gái nhỏ, chỉnh điều hòa xe đến nhiệt độ thích hợp.
Ngón tay thon dài của anh ta xẹt qua mái tóc cô.
Cuối cùng đầu ngón tay rơi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ ngon” Anh ta cúi người, do dự một chút, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Người mà anh ta muốn bảo vệ không nhiều.
Nếu như có thể từ giờ khắc này anh ta nguyện làm kẻ địch với bất kỳ kẻ nàng chỉ để thủ hộ cô.
Chỉ vì không muốn lập lại cảnh cô tê tâm phế liệt vừa rồi nữa Anh ta sơ cô lai khóc thành như vây.
Anh ta sợ bản thân ăn nói vụng về không có cách nào an ủi cô.
Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, dùng tầng tầng phòng bị che đi cảm xúc trong mắt, hiếm có nổi lên một chút cảm xúc cực kỳ phức tạp, anh ta cũng theo cô nhắm mắt lại, hơi thở của hai người đan xen vào nhau.
Hết thảy đều rất an tĩnh.
An tĩnh đến, tranh cãi âm ï lúc trước dường như không chân thật, cũng không tồn tại vậy.
Đêm khuya.
Lúc Lâm Ngọc Linh tỉnh lại, ngửi được mùi nước hoa chỉ có trong khách sạn.
Cô dụi dụi mắt, trong lòng rõ ràng trống rỗng, lại cảm thấy như có một cục đá to lớn đè nặng làm cho cô không thở nối, cô không kiềm được đưa tay lên xoa lồng ngực của mình.
“Tôi vốn tưởng rằng Chu Hoàng Anh có thể chiếu cố tốt cô ấy, không nghĩ tới là loại cục diện này, hiện tại tôi đã trở về, không định đi nữa, còn không định nói rõ ra sao?”
Giọng nói này.
Là Mạc Vinh Thành ư?
Lâm Ngọc Linh mơ mơ màng màng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra: “Thầy Vốn Tiêu Thành Đạt còn muốn chất vấn, nghe giọng nói của cô trong nháy mắt đứng dậy đi đến ôm cô vào trong ngực giống như là cưng chiều con gái.
Sau đó trở về sô pha, càng dùng thân thế của mình làm ấm áp giường nhỏ của cô: “Có đói bụng không?”
Không” Cô vùi đầu vào trong ngực anh ta, tay nhỏ bé nắm thật chặt tay anh ta, rất không có cảm giác an toàn như là chú rùa đen nhỏ rụt đầu “Cô hơn hai mươi tiếng chưa ăn gì rồi, muốn ăn chút gì không?”
“Gì cũng được” Cô miễn cường, trong giọng nói còn mang theo khàn khàn Anh ta cực kỳ đau lòng nâng chung trà lên, đưa đến bên môi cô, Lâm Ngọc Linh rất nể tình ngẩng đầu uống một ngụm, ngửa đầu thấy sự quan tâm trong mắt của anh ta thì sửng sốt một chút, sau đó như là kịp phản ứng cái gì lập tức từ trong ngực hắn giấy dụa ngồi sang bên cạnh.
Tiêu Thành Đạt ngẩn ra, rũ xuống mi mắt thoạt nhìn có vài phần cô đơn.
Sau đó, anh tan vân đạm phong khinh mở miệng, giống như sự cô đơn không giải thích được vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người: “Vê ngủ tiếp đi, Lục Vương, giấy tờ”
Lâm Ngọc Linh liếc mắt nhìn Mạc Vinh Thành, “Ừm” một tiếng rồi đi trở về phòng ngủ.
Lúc này.
Mạc Vinh Thành thấp giọng: “Ô, tôi nhớ rõ cậu Đạt, luôn luôn là không thích nói nhiều, sao đối mặt với học trò của mình cứ quan tâm như vậy rồi hả ? Ta rời khỏi thủ đô có hai lý do, một, tôi đi xác nhận Lâm Ngọc Linh là em gái của tôi, tôi ở đây một ngày thì Chu Hoàng Anh thêm một ngày không được an tâm, cuối cùng bị thương vần là Lâm Ngọc Linh.
hai, tôi thiếu một cái ân tình, cho nên rời đi trước thời gian”
“Ân tình to lớn nào có thể so sánh được với cô ấy?” Tiêu Thành Đạt trả lời lại một cách mỉa mai, sau đó gỡ mắt kiếng của mình ném lên sàn nhà Choang.
Mắt kính bằng thủy tinh vố tan tành.
Gọng kính màu vàng, bị lực ném mạnh mẽ cắm vào trong sàn nhà bằng gỗ.
“Tôi tin tưởng anh mới phó thác cho anh trước khi đi, cuối cùng thì? Làm sao?” Tiêu Thành Đạt nói rất nhẹ, như là không trọng lượng, nhưng lại lạnh đến đáng sợ.
Mạc Vinh Thành thở dài Anh ta hối hận nằm chặt tay.
“Trước khi tôi đi đã cảnh cáo không ít người, nhưng không nghĩ tới Chu Hoàng Anh lại xảy ra vấn đề, anh có nghĩ tới không? Người của anh ấy phái đi trông coi mẹ của Lâm Ngọc Linh xảy ra vấn đề, anh có nghĩ qua sao?”
Im lặng không tiếng động.
Cuối cùng vẫn là Lục Vương sờ sờ mũi, ấn người đàn ông về lại ghế sô pha: “Tôi nói này tên Vinh Thành này tâm tình không tốt lắm, đừng quá để ở trong lòng”