ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Tuyệt Diệu Tiêu Thành Đạt phất tay không để ý đến L\ Vương, vùi đầu vào hai lòng bàn tay trên đầu gối “Tôi biết, tôi cũng có thể hiểu được, tôi hiểu anh ta khổ sở, anh nghĩ rằng tôi thấy Tâm ôm người trên giường liên tục khóc gọi ‘Mợ thì tôi không đau ư? Thậm chí tôi còn không thể quang minh chính đại ở bên cô ấy, nói là anh trai thì tôi không có huyết thống, nói bạn thì lại không phải, tốt xấu hai người còn là thầy trò, còn tôi thì sao?
Cái gì cũng không làm được, tôi còn hối hận hơn cả anh” Mạc Vinh Thành thở tdài Ngay cả anh ta có kế sách vô song cũng không thể tính từng việc, từng chỉ tiết nhỏ được.

Reng.

.

Reng.

Lục Vương lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn tin tức trên điện thoại anh ta cau mày: “Người của chúng ta đưa tin, Chu Hoàng Anh cắt đứt tất cả hợp tác cùng nhà họ Tạ, đồng thời bán sạch tất cả cổ phiếu của tập đoàn Hồng Liên mà anh ấy có trong tay… Mặt khác, ông Tạ đã chết, nguyên nhân không rõ”
“Chết?” Mạc Vinh Thành khó tin nhìn Lục Vương.


“Ừ, đã chết”
“Được, có quyết đoán mà cũng vô dụng” Tiêu Thành Đạt thả tay xuống, trong mắt hiện lên tơ máu.

Mạc Vinh Thành nhìn vẻ mặt của anh ta có chút phức tạp: “Lúc này đây anh ấy chọn ra tay với nhà họ Tạ chắc là làm cho anh xem”
“Làm sao?”
“Tóm lại Lâm Ngọc Linh sẽ biết.


“Thì biết thôi “Nếu như cô ấy tha thứ anh ấy, không phải tất cả những gì anh làm đều không còn ý nghĩa? Anh gọi tôi đến đây không phải là muốn để tôi liên thủ với anh, xử lý nhà họ Tạ à, anh ở trong tối tôi ở ngoài sáng, là một quân bài tuyệt diệu” Mạc Vinh Thành tự nhận ngày hôm nay không có ai có mưu lược bằng anh ta Hai chữ “Thông minh” này anh ta xưng thứ hai, sợ rằng không ai dám nói mình đứng thứ nhất Nhưng đối mặt với Tiêu Thành Đạt anh ta lại đau đầu.

Mà nói ít như vậy, nói chuyện phiếm toàn dựa vào đoán, nếu không phải chuyện liên quan đến Lâm Ngọc Linh, lúc này anh ta cũng đã sớm đi rồi “Tôi bảo anh đến để giải thích rõ lý do, còn nữa giúp tôi làm một chuyện.


“Cái gì?” Mạc Vinh Thành không khỏi cau mày, “Tôi giúp anh làm việc? Bằng vào nhân mạch của anh có gì mà cần tôi làm?”
“Gặp người nhà họ Chu.


Giây phút đó, Mạc Vinh Thành thiếu chút nữa chửi thề đmm rồi.

Để anh ta đi gặp kẻ thù truyền kiếp á?
Tiêu Thành Đạt này không chỉ có là ít nói, ngay cả mẹ nó sức tưởng tượng đều rất phong phú nhat Nhưng sau đó anh ta lại nghĩ mình cùng nhà họ Chu không gọi là tốt, ở nơi này lại nói muốn anh ta gặp nhà họ Chu, hơn nữa là nói mấy câu thay Lâm Ngọc Linh, chuyện này chỉ sợ cũng không nhỏ, cách nghĩ của Tiêu Thành Đạt chỉ e là muốn làm lớn chuyện này, chẳng lẽ phía sau nhà họ Tạ có người đứng sau à?
Sau khi suy nghĩ một lúc.


Mạc Vinh Thành áp suy nghĩ muốn mảng chửi người trong lòng xuống, bất đắc dĩ nói: “Có thể, vì Tâm, tôi không chối từ, nhưng tôi cũng có một yêu cầu, tôi muốn dẫn một người đi”
“Ư” Tiêu Thành Đạt đồng ý.

Tôi muốn Lục Vương”
“Tôi đoán được.


Người này thật là!
Mạc Vinh Thành hít sâu một hơi lập tức đứng lên: “Lục Vương, anh đi theo tôi luôn đi, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát đi quân khu! Tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy người này nữa”
Lục Vương sờ sờ mũi: “Đi, vừa hay tôi cũng muốn gặp thấy Minh Trí, đã lâu không cùng anh 1a uống rượu tán gẫu.


Hai người một trước một sau rời đi Lâm Ngọc Linh nắm ở trên giường mở mắt.

Vê sau giọng nói của bọn họ đều nhỏ vô cùng, cô không nghe được cái gì, thế nhưng…
Dường như cảm giác được thầy giáo ném đồ.

Mạc Vinh Thành chọc anh ta tức giận à?
Cô nghĩ rồi đứng dậy đi đến phòng bên Sau khi Mạc Vinh Thành cùng Lục Vương đi, Tiêu Thành Đạt tắt đèn đi, để cho bản thân chìm vào trong bóng tối bóng tối.

Lâm Ngọc Linh đi đến, chợt thấy lòng bàn chân đau xót: “Á.

.



“Làm sao vậy?”
Trong bóng tối, Tiêu Thành Đạt hoàn hồn ngẩng đầu, một lần nữa mở đèn.

“Đau quá.

.

” Lâm Ngọc Linh cắn môi, đang nhìn lòng bàn chân cô một mảnh đỏ bừng, như là chạm đến cái gì ký ức nào đó.

Cả người cô sững sờ ở đó.

Chân đạp lên miếng thủy tỉnh cũng không nhớ dời đi.

Máu.

Thật là nhiều máu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi