ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Có thể”
Lời này vừa nói ra, Lâm Ngọc Linh thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã xuống.
Có thế cái rắm á! Cô từ chối!
Dọn dẹp chén bát xong đã hơn chín giờ.
“Tôi đỡ anh đi tắm rồi đi nghỉ? Lâm Ngọc Linh dò xét đặt tay lên trán anh: “Vết thương trên lưng anh không sâu lầm.

Lúc vào trong bồn tắm, tôi lau qua bên ngoài là được”
Anh đáp ứng.
Cô cũng không cần hỏi phòng tắm ở đâu Nhà Chu Hoàng Anh.
Đối với cô mà nói, còn quen thuộc hơn so với Chu Hoàng Anh.

Thời gian anh ở đây còn không dài bằng cô.
‘Sau mấy khúc quẹo, hai người đi tới phòng tâm.

Lâm Ngọc Linh giúp Chu Hoàng Anh cởi áo xuống, sau đó quay lưng lại: “Anh tự cởi quần đi, tôi đi ra ngoài trước”
“Giúp anh”
Hai chữ này của anh lọt vào trong tai cô.
“Anh cái đồ lưu manh này! Tâm còn phải có người giúp!” Lâm Ngọc Linh mặt nóng, lỗ tai cũng ửng đỏ.

Sớm biết vậy, hôm nay không nên đến đây, lại càng không nên đau lòng vì anh “Lỡ như anh ngất xỉu thì sao?”
“Anh là Chu Hoàng Anh, là đại Thủ trưởng, cho dù có bị thương đi chăng nữa, nếu đi tắm mà ngất xiu được thì vị trí của anh nên đổi người ngồi đi là được rồi!”
Lời tuy rằng nói như vậy.
Nhưng Lâm Ngọc Linh vẫn bất đắc dĩ xoay người, chỉ vào quần của anh: ‘Anh cởi.

Dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua”
“Mệt lắm”
“…Chu Hoàng Anh, anh tốt nhất đừng có mà cố ý!”
Cô cúi người kéo quần của anh xuống.
Lúc này, cô mới phát hiện tay của người đàn ông nọ, ngón tay đều run rẩy.

Trên mặt anh không có biểu lộ ra, nhưng từng chỉ tiết nhỏ trên cơ thể anh đều bán đứng anh.

Tình huống lúc này không tốt chút nào.

Thầm thở dài trong lòng, ngón tay cô di chuyển về phía quần của anh.
Nơi này xem cũng xem rồi, dùng cũng dùng rồi.

Nhưng li hôn rồi mà xem như không việc gì cởi quần của anh, cô thật có chút không chịu nổi Chợt.
Người đàn ông nọ bắt tay cô: “Tầm như vậy là đủ rồi.
“,Cảm ơn.’ Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng lên.
“Tôi là vì chính tôi thôi.”

Có ý gì?
Lâm Ngọc Linh nghỉ hoặc nhìn về phía anh, nhưng người đàn ông nọ đã xoay người muốn bước vào bồn tắm rồi.

Cô vội vàng ngăn anh lại: “Chờ một chút, chưa có nước mà.

Đại Thủ trưởng tôi ơi, tôi thật tò mò nếu như không có ai chăm lo.
cho anh, có phải anh sẽ cưỡi hạc về trời rồi không?”
Cô nói một câu trù ẻo, mở nước nóng, sau lại thêm chút nước lạnh, rồi khóa nước lại “Không ai chăm lo cho anh, kết quả thế nào thì em thấy rồi đấy” Anh nói “Nhưng trước kia khi không có tôi, anh sống cũng ổn lắm mà.

Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy giữa chúng ta, anh luôn là người đang chăm sóc cho Tôi.
Lâm Ngọc Linh vừa nói, ngón tay ngừng một lát.
Xoay người.
Chăm chú nhìn anh.
“Cho nên tôi luôn rất cảm kích anh.”
Từ lúc bắt đầu, cho đến tận bây giờ.
Anh đã được nghe vô số từ hình dung về mình từ miệng cô, có hận, có thích, cũng có cảm.
kích bây giờ, nhưng chưa bao giờ nói tới yêu.

Cô giống như là cố ý tránh, hoặc là căn bản không nhớ tới cái chữ này.
Chưa một lần nhắc đến.
Trong đáy mắt của Chu Hoàng Anh lướt qua một tia tự giễu.
“Được rồi, vào đi” Cô đỡ anh ngồi vào trong nước.
Lâm Ngọc Linh vốn là muốn từ trong bồn tắm đi ra ngoài.

Nhưng, anh ngồi ngang vậy muốn bước qua, chắc chắn phải bước ngang qua người anh.

Một là không an toàn.


Hai là hôm nay cô không mặc quần bảo hộ… Đành ngồi cạnh bên tường, ôm mình.
Ban đầu Chu Hoàng Anh cũng không để ý cô đang làm gì Nhưng.
Một lát sau.
Anh cảm giác được có cái gì đụng mình.
Mở mắt vốn đang nhắm lại ra, nhìn về hướng người đang đạp nước.
“Không nóng?
“Có một chút” Lâm Ngọc Linh lúng túng cười, dừng động tác chân lại.
“Cởi quần áo xuống đây”
“Hả!”
“Cũng không phải chưa từng làm vậy, thẹn thùng cái gì?”
Cô, cô đúng là từng có N lần cùng anh năm trong bồn tắm, còn đụng chạm không ít.

Nhưng là, bây giờ đây quan hệ không giống trước mà.

Cô không làm chuyện mỡ dâng miệng mèo, dê dâng miệng cọp vậy được.

Không được không được.
Không thể cởi, không thể cởi!
“Là muốn tôi tự mình động thủ?”
Người đàn ông nói, nửa nhỏm dậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi