ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Mới vừa uống thuốc.
Hôm nay lại ngâm nước nóng, tinh thần Chu Hoàng Anh cũng khôi phục không ít.
Lâm Ngọc Linh trong lòng trùng xuống một chút, lúng túng cười một tiếng: “Vậy tôi đi ra ngoài.

Anh, anh tránh ra một chút.
Người đàn ông nọ không có mở miệng, cũng không cử động.
Rất hiển nhiên đang nói hai chữ “từ chối”
Cô không có cách nào, cũng không muốn làm quần áo ướt sũng, không về được.

Chỉ có thể cởi áo khoác đặt xuống bên thành bồn.


Không có áo khoác, cũng không nóng như trước nữa, bắt đầu có thể thoải mái hít thở, không bức bối như trước nữa “Xem ra em muốn anh tự mình động thủ.”
Chu Hoàng Anh dứt lời.
Một tay đặt lên eo cô, đồng thời, một cái tay khác cởi áo lót và áo sơ mi nhạt màu của cô ra hết, ném xuống bên cạnh.

Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp kinh ngạc hay giấu giụa gì, liền cảm nhận được một bàn tay đụng vào đùi mình.
Cách một lớp váy mỏng, động tác của anh giống như là đang trêu đùa.
“Chu Hoàng Anh, anh đã đồng ý với tôi” Lâm Ngọc Linh kịp phản ứng, vội vàng muốn thoát ra khỏi ngực anh “Chưa nói không thể ôm em”
Động tác của cô ngừng một lát.
Người đàn ông nỉ non bên tai cô: “Bà Chu, trong lòng em có anh, không phải sao?”
“Nhưng tôi không biết phải tiếp tục với anh như thế nào nữa… Còn cả, tôi đã nói là tôi thích người khác rồi!” Cô giống như là người chết chìm với được khúc gỗ mục.
“Anh đã điều tra ghi chép thuê phòng của các người.”
“Có thể là ở chỗ khác!”
Cô tranh cãi, làm cho hô hấp của người đàn ông nọ thấp xuống mấy phần.
Đồng thời, không khí cũng lạnh xuống.
Lâm Ngọc Linh sợ rụt cổ một cái.

Thực sự một chọi một đối đầu với anh, vẻ nguội lạnh và cả chín chắn của cô đều giống như lá khô rụng, gió thổi một cái là bị cuốn đi mất.

Trong đầu đều bị ba chữ “Chu Hoàng Anh” xâm chiếm.
Chợt phải, cãm bị người trước mặt khẽ nâng lên, ngón cái của anh vuốt ve cảm cô, giọng nói có từ tính, khàn khàn nói: “Không vấn đề gì.”
Không vấn đề gì Anh nói không vấn đề gì, là mặc cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.


Hay là cho dù có ở cùng với người đàn ông khác anh cũng không ngại? Nhưng, bất kể là thế nào, Lâm Ngọc Linh cũng kinh động.

Anh là Chu Hoàng Anh.
Dung túng cô như vậy, thậm chí còn đụng vào vấn đề nguyên tắc…
Lại liên tưởng đến lời bác sĩ nói lúc nấy, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Tôi không chắc mình còn có thể tiếp tục với anh hay không.

Nhưng những lời cay nghiệt chọc giân anh tôi đã nói trước đó, kì thực tôi chưa từng hối hận vì gặp được anh.”
“Còn có?”
“„.

Cũng chưa từng ở cùng một chỗ với ai.

Khi đó tôi sắp phát điên, chỉ muốn nhanh tìm mẹ.

Tạ Miên ép tôi li dị với anh.

Tôi nghĩ, anh li dị với tôi rồi cũng tốt.

Không ở chung một chồ, cũng không còn quan hệ gì, tôi dẫn mẹ cùng với Ngọc Huy đi chỗ khác sinh sống thật tốt” Cô nhẹ giọng giải thích rõ.
“Cho nên mới hoàn toàn không để ý đến cảm giác của anh? Đúng không?”
Cô cần môi.
“Thật xin lỗi”

Sau một lúc lâu nhỏ giọng ra ba chữ.
Nhưng phải làm gì đây.
Chuyện đều đã xảy ra, lời nói gây tổn thương cũng đã nói, mẹ cũng… Giữa bọn họ, bất kể như thế nào cũng không thể quay về như trước được nữa.
Chu Hoàng Anh ôm lấy cô, nằm xuống tựa vào trong bồn tắm, ngón tay dài men theo dáng người của cô.
Lâm Ngọc Linh gối lên cơ bắp trước ngực của anh, hô hấp hơi chậm lại: “Chu Hoàng Anh?”
“Nói xin lỗi ngoài cửa miệng anh không chấp nhận.
“Anh đừng…”
“Nghe nói hạ sốt bằng cách đó sẽ nhanh hơn”“
A Lâm Ngọc Linh không kịp phát ra một tiếng cự tuyệt, liền bị người đàn ông nọ bắt lấy vai, hung hãn ép xuống.

Một loại cảm giác đau đớn chua xót, trong nháy mắt kéo đến xâm chiếm hết dây thần kinh cả người của cô.

Cô không kìm được cắn chặt môi, phát ra âm thanh hờn dỗi: “Đừng, không muốn…
Người đàn ông nọ khom người, khiêu khích cô rất chuẩn xác.
Thân thể nóng lên cả người vô lực, cô mới giống như người bị sốt nằm trong lồng ngực anh, hai con mắt mờ sương, chống tay lên bắp tay anh: “Chu Hoàng Anh, tên khốn kiếp này, nói không đụng đến tôi.

Anh nói lời không giữ lời!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi