ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




“Này, Lãnh Tư Thành! Anh không thể như vậy!” Cố Thanh Thanh nóng nảy, qua khứ không phát hiện Lãnh Tư Thành lại có thể vô sỉ như vậy! Cô không ra, liền lấp kín cửa, để đêm nay cô không ra được!Cô gần như lập tức mở khóa ra, vặn mở cửa, vừa mới lao ra -- tủ đầu giường ngoài cửa đã đặt xa, chỉ có Lãnh Tư Thành dù bận vẫn ung dung, vẻ mặt thanh lãnh đứng ở một bên, như là ôm cây đợi thỏ.Lãnh Tư Thành hất cằm lên, tuy rằng ánh mắt thanh lãnh, mặt lại lộ vẻ đắc ý: “Tôi liền nói, cô bao lớn rồi, đến chuyện này cũng sẽ bị lừa. Thật không biết cô có thể làm cái gì.”Lúc đang nói chuyện, anh tay mắt lanh lẹ ngăn cản xu thế ý đồ đóng cửa của cô lại, hai tay kiềm trụ bả vai cô, đưa cô tới mép giường, đẩy ngã.Cố Thanh Thanh còn muốn giãy giụa, Lãnh Tư Thành đã sớm nhanh tay nhanh chân lợi dụng ưu thế tay chân dài, nhanh chóng ngăn cản cô phản kháng, đều đè cả người cô ở trên khăn trải giường. Anh ở trên, cô ở dưới, ánh mắt anh thanh lãnh nói: “Đều nói cô là chân ngắn nhỏ tay ngắn nhỏ, còn dám chống đối tôi, thật là không biết tự lượng sức mình.”Cố Thanh Thanh thiếu chút nữa đã tức chết! Không chống đối anh, chẳng lẽ muốn để cho anh chiếm tiện nghi của mình sao? Vừa định phản bác, Lãnh Tư Thành còn nhìn xuống từ trên cao, trước mở miệng nói: “Cô hẳn là cảm thấy vinh hạnh. Gia thế, bằng cấp, diện mạo, dáng người, không có một điểm đặc biệt, lại có thể gả cho một người đàn ông ưu tú như tôi.”Gặp qua tự luyến, chưa thấy qua tự luyến như vậy!Nếu năm đó, Lãnh Tư Thành một bộ diện mạo như bây giờ xuất hiện ở trước mặt cô -- cô nhất định sẽ không thích anh!“Hơn nữa,” Lãnh Tư Thành nói, bỗng nhiên ngừng lại, con ngươi màu hổ phách, tĩnh đạm nhìn nhìn cô, mím môi, “Tôi sớm đáp ứng với cha mẹ, đứa bé nhà họ Lãnh chúng tôi, cần phải chui từ trong bụng Lãnh phu nhân cưới hỏi đàng hoàng ra mới được.”Này vẫn là lần đầu tiên, anh chính miệng yêu cầu đứa bé với cô!“Chẳng lẽ mẹ chưa từng nói với cô sao?” Một câu của Lãnh Tư Thành, nháy mắt làm Cố Thanh Thanh thanh tỉnh không ít. Ngô Ái Mai liền không nói, lần trước Lạc Thanh Tuyết còn hỏi đến bọn họ có tính toán sinh con không. Hai lần kêu cô lên, tuy rằng không có nói rõ bảo cô mau chóng mang thai, nhưng là, tâm muốn hòa hoãn quan hệ vợ chồng của bọn họ là nhất định.Nói cách khác, nếu không phải vì không thể không minh bạch đứa con nhà họ Lãnh, hiện tại anh liền sẽ không đối với cô thân cận như vậy ?Tuy rằng biết đây là sự thật, bằng không không thể giải thích vì sao vừa rồi anh sẽ tới gần cô. Anh mấy lần nhắc tới chuyện mang thai, phỏng chừng, là lần trước cha mẹ anh gõ anh đi?Anh rõ ràng là không nghĩ muốn đứa bé, đặc biệt là, không nghĩ muốn chế tạo ra loại con nối dõi không có tình cảm, chỉ là vì nối dõi tông đường này!Mỗi lần nhìn thấy cô chuẩn bị đúng lúc đầy đủ các biện pháp, trong lòng anh đều không hề có tư vị. Luôn cảm thấy trong lòng cô còn có Nhiếp Chi Ninh, luôn cảm thấy cô còn quên không được. Nhưng hiện tại, tuy rằng Nhiếp Chi Ninh về nước, nhưng anh ta cũng đã đính hôn với Từ Tử Câm. Hôm nay anh chú ý quan sát cô và Nhiếp Chi Ninh giao lưu, tuy rằng Nhiếp Chi Ninh đối với cô, còn có một ít cảm giác buồn bã mất mát, nhưng anh có thể rõ ràng cảm giác được, thái độ Cố Thanh Thanh lãnh đạm, tựa hồ có ý tứ cố ý phủi sạch.Có lẽ là bởi vì Từ Tử Câm và Nhiếp Chi Ninh đính hôn, làm cô nhận thức được, cho dù cô ly hôn -- bọn họ cũng không quay về được?Cho dù, anh chỉ là “vật thay thế” Nhiếp Chi Ninh trong sinh mệnh cô cũng không sao, anh không thể lại để cho cô và Nhiếp Chi Ninh có một chút cơ hội!Đêm nay, nhất định phải đặc biệt nỗ lực……Lãnh Tư Thành nhìn thấy cô đột nhiên an tĩnh lại, còn tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Thật ra, nếu không phải cô vẫn luôn ở sau khi xong việc áp dụng biện pháp, có lẽ, ba năm trước bảo bảo đã đến rồi.“Tôi……” Cố Thanh Thanh muốn nói tiếng không, nhưng lại ngậm ở trong miệng, rũ mi mắt xuống.Cô cũng cảm thấy chính mình làm ra vẻ, rõ ràng Lãnh Tư Thành đối với cô đã không phải quá lạnh nhạt, cô hẳn đã thấy đủ mới đúng, vì sao, trong lòng cô vẫn luôn là có chút vắng vẻ……Cô biết, cho dù chỉ là muốn một “người mẹ mang thai”, cũng sẽ có vô số người nhào lên tới cầu Lãnh Tư Thành “Rũ lòng thương”.Cô vốn cũng là nghĩ như vậy, nếu thật sự không thể ly hôn, cũng chỉ có thể cùng sinh hoạt như vậy. Có lẽ bọn họ sẽ có một đứa bé, sau đó giống như phu nhân nhà giàu có tiền lại không được sủng, học học cắm hoa khiêu vũ đánh bài đi dạo phố mua sắm, không đi để ý tới tin tức đường viền hoa của chồng, cuối cùng, đần độn vượt qua cả đời này.Nhưng mà, trong lòng có một nơi, như là rách thành một cái động, gió lùa gào thét mà qua, đông lạnh đến cả người đều có chút tê dại.Nhìn thấy Cố Thanh Thanh nhắm mắt lại, Lãnh Tư Thành còn tưởng rằng, cô rốt cuộc đáp ứng rồi, cho dù biết, chính mình chỉ là lui mà cầu làm “Lốp xe dự phòng” thứ hai, nhưng là, đây là lần đầu tiên anh yêu cầu con nối dõi với cô nhưng cô không cự tuyệt. Này xem như là một chuyển biến, hy vọng về sau bọn họ, có thể quan hệ hòa hợp một chút……Vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về tóc mai của cô, vuốt phẳng đầu tóc có chút loạn của cô. Ngay sau đó anh chậm rãi tới gần, tới gần, môi trước hôn lên cái trán của cô, cô nhắm mắt lại, cảm giác được bờ môi của anh lại chậm rãi dời xuống, hôn chóp mũi của cô.Tuy rằng hai người dựa vào rất gần, nhưng anh và cô đã không có thân cận hoảng loạn và kiều diễm lúc ở phòng sách vừa rồi, cũng không có tâm như nước lặng, hoặc là cảm xúc thống khổ tự thương hại như lúc bình thường ứng phó anh. Lúc này anh chạm vào thực ôn nhu, lúc này anh hôn cũng không bá đạo, cũng hoàn toàn không thô lỗ xé mở quần áo giống như khi anh tức giận vậy. Chỉ là, không biết vì sao, đáy lòng cô lại sinh ra một chút cảm xúc nhàn nhạt, phức tạp đến chính cô cũng nói không rõ.Anh không yêu cô, ôn nhu giờ phút này cũng chỉ là vì một đứa bé mà thôi. Nếu không phải bởi vì cha mẹ anh từng nói với anh, con cái nhà họ Lãnh, cần phải sinh ra từ bụng Lãnh phu nhân, lại hoặc là, ngày mai là sinh nhật của Lạc Thanh Tuyết, chỉ sợ, ôn nhu giờ phút này của anh cũng sẽ không có đi?Cô không có chủ động cũng không có phản kháng, anh muốn cởi rớt quần áo của cô, cô cũng phối hợp nâng tay lên, để anh tiện cởi bỏ quần áo của cô.Chỉ là, động tác tuy rằng phối hợp, nhưng mà trong lòng lại có chút nghẹn lại, hơn nữa bởi vì tâm tình không tốt, cũng ảnh hưởng tới thân thể. Cô cảm thấy cả người rét run, đầu óc choáng váng, thậm chí, bụng còn bốc lên một cổ trướng đau nhàn nhạt, dần dần tràn ngập đến khắp người.Lúc này quanh thân cô, lại không có bất kỳ che chắn gì, giống như là cá bị ném ở trên thớt, tuy rằng biết rõ giãy giụa chỉ là phí công, cũng không quên nhẹ giọng nỉ non, cho dù sẽ có một tia mơ hồ, hy vọng gián đoạn: “Không, không cần.”Lúc này Lãnh Tư Thành đã tên đã lên dây, một kiện quần áo cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, anh cúi người nhẹ nhàng dán lại đây. Nhìn thấy Cố Thanh Thanh nhắm mắt lại, hơi hơi nhăn ấn đường lại, vô thức nỉ non đẩy theo, tuy rằng trong lòng anh trầm xuống, vẫn là chậm rãi tới gần, muốn hôn môi cô.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi