ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Đáng chết, sao lại có kinh nguyệt vào lúc này? Cố Thanh Thanh cuộn tròn thân mình, nghe động tĩnh phía sau một chút. Lãnh Tư Thành vẫn không nhúc nhích, hô hấp vững vàng, tư thái như là ngủ rồi.Kỳ s1nh lý của cô luôn luôn thực chuẩn -- Phong Lâm Tuyết - bà nội Lãnh Tư Thành là thánh thủ trung y, gả vào không lâu, liền vẫn luôn uống thuốc điều trị. Tuy rằng mỗi lần kỳ s1nh lý vẫn bởi vì qua khứ lúc hành kinh giúp mẹ giặt quần áo bằng nước lạnh lưu lại khí lạnh, nhưng ít ra thời gian là thật sự chuẩn.Chỉ có lúc này đây, có lẽ là có liên quan gần đây uống thuốc ngừa thai có chút nhiều, cô lại có thể thời gian tới chậm hơn ban đầu vài ngày!Hơn nữa, bụng cô rất đau.Người từng đau s1nh lý đều biết, loại cảm giác này, tuy rằng không giống như là đâm bạn một dao tới trực tiếp như vậy, nhưng là, giống như là bị người dùng lưới đánh cá trói buộc, ném đến nước sông lạnh băng, toàn thân lạnh đến thấu xương, lưới nhỏ dày đặc bọc cô đến gắt gao, vô lực giãy giụa, vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chìm xuống……Ngay từ đầu cô còn có thể cầm cự, nhanh chóng đứng dậy đi tìm băng vệ sinh, nhưng mới vừa xốc chăn lên, gió lạnh vừa thổi, cả người giống như nháy mắt bị ném vào động phủ băng, đông lạnh đến xương cốt cô đều là vụn băng.Vội vàng khoác một kiện áo khoác, nhanh chóng tìm được băng vệ sinh, vọt tới toilet, mới vừa đóng cửa lại, độn đau vô biên vô hạn tràn ngập, máu giống như mang đi khí nóng còn lại trong cơ thể cô, đau đến cô đều không đứng thẳng eo nổi.Bình thường cô không đau như vậy. Bởi vì vẫn luôn điều trị, hơn nữa mỗi tháng Lãnh Tư Thành nhiều nhất chỉ tới một hai lần, tháng này anh tới có chút thường xuyên, thuốc uống nhiều, không nghĩ tới đến kỳ s1nh lý cũng chịu ảnh hưởng!Ở ngoài toilet, Lãnh Tư Thành mở mắt ra. Cố Thanh Thanh ở bên trong vẫn luôn cắn đôi môi, tuy rằng đau, lại đến một tiếng hừ nhẹ cũng không có. Tuy rằng không nói lời nào, nhưng mà, cô vẫn luôn tránh ở trong toilet không ra, hiển nhiên là rất khó chịu.Trong không khí, như có như không phiêu tán một mùi huyết tinh, tựa hồ đang không tiếng động tỏ rõ, khốn cảnh lúc này của cô.Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, nếu anh nhớ không lầm, kỳ s1nh lý của Cố Thanh Thanh, tựa hồ hẳn là đã qua đi, sao lại chậm thời gian?Hơn nữa, cô tới kỳ s1nh lý cũng liền ý nghĩa -- biện pháp an toàn cô làm tháng trước quá hoàn mỹ, cho dù anh “Nỗ lực”, cũng không có làm cô có cơ hội mang thai một đứa bé.Nhớ tới đứa bé, đáy mắt anh tràn ngập lên một tia đau đớn khó lòng giải thích .Muốn sinh con với cô, phụ nữ sau khi có con, tâm cũng liền định ra. Đặc biệt là người phụ nữ truyền thống như Cố Thanh Thanh, cô lại thích Nhiếp Chi Ninh hơn nữa, đối với anh - ba của đứa nhỏ này, luôn sẽ có một chút không giống đi?Chỉ là, nghĩ đến cô vẫn luôn uống thuốc làm biện pháp, ngày hôm qua nhắc tới mang thai, cô liền mâu thuẫn như vậy. Đứa bé hẳn là kết tinh tình yêu của hai người, nếu cô không yêu anh, đến một chút tình cảm cũng không muốn bố thí cho anh, cho dù có một đứa bé huyết mạch tương liên, lại có ý nghĩa gì?Nhưng là, tất cả hết thảy suy nghĩ miên man, ở khi cô đẩy cửa ra ngoài, đều đình chỉ toàn bộ.Cố Thanh Thanh giương mắt vừa nhìn, Lãnh Tư Thành hô hấp vững vàng, hiển nhiên là ngủ rồi. Cô không có tâm tư quản anh, đi hai bước, hai chân có chút nhũn ra, vừa muốn té ngã, Lãnh Tư Thành chợt xốc chăn lên đứng dậy, duỗi tay ôm cô.Có lẽ là bởi vì khó chịu, đầu của Cố Thanh Thanh có chút chết máy, ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đông lạnh của Lãnh Tư Thành.Đáy mắt Lãnh Tư Thành không có nửa phần dao động, không có lo lắng cũng không quan tâm, còn hơi hơi nhíu mày, tựa hồ là có điểm trách tội cô “Quấy rầy” mộng đẹp của anh.Cũng đúng, vừa rồi chính mình đứng dậy động tĩnh rất lớn, cho dù cô đã tận lực phóng nhẹ động tác.“Cảm, cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng đẩy, muốn tự mình đứng vững. Kết quả không nghĩ tới, đầu choáng váng, thân thể nhũn ra, cô lại ngã vào trong lòng ngực của Lãnh Tư Thành.Ngẩng đầu vừa nhìn, Lãnh Tư Thành nhíu mày càng sâu, tựa hồ là bộ dáng thực không kiên nhẫn, mở miệng, giọng nói cũng rất lạnh: “Cô làm sao vậy?”Trong giọng nói không có một chút tình cảm, không giống như là quan tâm, ngược lại như là oán trách.“Tôi……” Cô còn muốn đẩy ra, vừa vặn cổ đau nhức tiếp theo đánh úp lại, như là có ngón tay chặt chẽ nắm bụng nhỏ của cô, đau đến cô thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.Lãnh Tư Thành bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, chợt cúi đầu, cong eo, chặn ngang bế cô lên.Lại có thể là ôm công chúa!





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi