ÔNG XÃ THẦN BÍ, BUỔI TỐI GẶP!




Cố Thanh Thanh hoảng sợ, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, tay vô thức liền ôm cổ anh. Lãnh Tư Thành không phải chán ghét cô sao? Đến ở trước mặt mẹ anh giả vờ một chút, duy trì biểu hiện “Ân ái” giả dối cũng không muốn, sao lại sẽ……Lãnh Tư Thành bế cô lên, giọng nói lãnh đạm hỏi: “Đi toilet, hay là về giường?”“Không cần đi toilet.” Sắc mặt Cố Thanh Thanh tái nhợt lắc đầu, Lãnh Tư Thành cũng không thèm liếc mắt nhìn tới cô một cái, xoay người đặt cô ở chính giữa giường.Chính cô xốc chăn lên, chăn ấm áp vừa bao bọc, giống như là sức sống toàn thân đều đã trở lại. Chỉ là tiệc vui chóng tàn, cho dù lúc ấy ấm áp không ít, lạnh băng trong xương cốt lại tập kích lên.Lãnh Tư Thành cũng xốc chăn lên trở về, còn không quên ghét bỏ ném một câu: “Tôi không thích mùi máu tươi, cô tốt nhất ngủ thành thật một chút!”Cố Thanh Thanh không nói chuyện, chỉ là ở trong chăn gật gật đầu biên độ nhỏ.Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh ngủ đi.Cố Thanh Thanh cũng muốn ngủ, chỉ cần có thể ngủ liền không đau. Nhưng cố tình, chỗ bụng nhỏ như là ẩn dấu một khối băng, lạnh đến hai tay hai chân cô đều rét run.Lãnh Tư Thành bên cạnh ngược lại như cái lò sưởi, trong lúc hít thở, chỉ cảm thấy quanh thân anh quanh quẩn tràn đầy khí nóng. Cho dù cá tính của anh lại thanh lãnh hơn nữa, anh cũng là một người đàn ông bình thường, huyết khí phương cương. -- Mấu chốt là, trên người ấm áp!Cố Thanh Thanh không dám gần sát anh, rồi lại muốn gần sát anh. Ở bên cạnh động nửa ngày, có lẽ cũng cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo thân thể.Lãnh Tư Thành bị cô nháo, mở mắt ra, đáy mắt tựa hồ có chút không kiên nhẫn, sống thoát thoát một người sắp ngủ bị đánh thức, bộ dáng muốn bùng nổ khi rời giường.Cố Thanh Thanh cũng biết anh sinh khí, nhưng cô quá đau, lại có thể đau mất đi lý trí, còn chậm rãi dán lại đây, tận lực không dựa gần thân mình anh, ngẫu nhiên không cẩn thận cọ tới trên người anh, Lãnh Tư Thành hơi hơi quay đầu, cô lập tức kinh hoảng thất thố né tránh.Có lẽ là bởi vì, trên người anh thật sự quá ấm áp, sau khi cô né tránh, lại chậm rãi gần sát, thẳng đến lần thứ hai, tay cô đụng tới cánh tay anh.Lãnh Tư Thành quay đầu, nhăn ấn đường lại nhìn cô, thần sắc tựa hồ có ý không kiên nhẫn. Cố Thanh Thanh vốn định kinh hoảng tránh thoát, một trận đau nhức đánh úp lại, cô đầu váng mắt hoa đến thiếu chút nữa liền muốn ói ra.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi