[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Khăn quàng cổ, khẩu trang, kính chắn 1 gió che kín kẽ không một kẽ hở, cô có thể hít thở được sao?

Trì Nguyệt không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Tia tử ngoại quá mạnh, tôi sợ bị rám nắng."

"Được rồi, tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng đã đen rồi nên cứ phơi nắng thôi, càng phơi nắng càng khỏe mạnh." Lưu Nhược Nam mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó: "Cô nghỉ ngơi một lát đi, đã lâu rồi cô không nghỉ ngơi, sẽ không chịu nổi đâu."

Trì Nguyệt dập tắt đống lửa: "Đi thêm một lúc nữa, có lẽ phía trước sẽ có một nơi râm mát, đến đó rồi hãy nghỉ ngơi."

Lưu Nhược Nam khẽ giật mình: "Sao cô biết?"

Trì Nguyệt tinh nghịch nháy mắt: "Ông trời nói cho tôi biết."

Lưu Nhược Nam đã thấy nhiều "điều thần kỳ" của Trì Nguyệt khi sinh tồn trong sa mạc, có lẽ đoán được cô đã có suy nghĩ mới, cô ta gật đầu, không nhiều lời nữa.


Lại tiếp tục xuất phát, bốn cô gái đã thành lập được tình bạn bền chặt trong hoàn cảnh đặc biệt này, bọn họ quan tâm đến nhau, tin tưởng lẫn nhau, khiến quãng đường tiếp theo thuận lợi hơn nhiều. Từ sự xa lạ của ngày đầu tiên đến việc dần quen thuộc của ngày thứ hai, bọn họ đã tốn tất cả 30 tiếng.

Tiềm năng của con người là vô tận, dưới sự lãnh đạo của Trì Nguyệt, ba cô gái không còn sợ hãi sa mạc, còn học được rất nhiều kiến thức về sa mạc.

Vào lúc hoàng hôn, nhìn số liệu được đưa về tổ đạo diễn, tổ năm đã trở thành tổ dẫn đầu.

Hơn nữa, nơi có bóng râm mà Trì Nguyệt nói đến lại là một ốc đảo nhỏ, nơi này có cây, có nước, có cỏ lau sinh trưởng, còn có chuồng dê bị người dân chăn nuôi bỏ hoang.

"Trời ạ, chị Trì Nguyệt, đây là nơi thần tiên gì thế?"


"Tôi yêu cô chết mất! Đừng ai cản tôi, tôi muốn moazz moazz!"

"Không phải là ảo ảnh chứ? Mau véo tôi một cái đi!"

Ba cô gái không ngừng than thở, lúc thấy cảnh đẹp trước mắt đã như cách biệt một thế hệ.

Trì Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời, đặt lòng bàn tay ở trước mắt để che khuất ánh nắng, cô thản nhiên nói: "Lúc trong sa mạc phải để ý quan sát, mặt đất ẩm ướt, thực vật sinh trưởng, phương hướng côn trùng và chim bay, mọi thứ đều có thể chỉ dẫn chúng ta tìm đến nguồn nước. Còn nữa..."

Cô hơi dừng lại, quay sang mỉm cười với ống kính.

"Lộ trình do tổ chương trình đặt ra chắc chắn sẽ có nơi để chúng ta bổ sung đồ ăn nước uống."

Nhóm nhân viên công tác của tổ đạo diễn liếc nhìn nhau, đúng là bọn họ đã cân nhắc rõ ràng, nếu trên đường đi hoàn toàn không có nơi tiếp tế, nhóm thí sinh không thể kiên trì đi đến đích với số đồ sinh tồn ít ỏi này.


Trì Nguyệt là thí sinh đầu tiên suy nghĩ từ góc độ của bọn họ.

Trên màn hình phát sóng trực tiếp, thí sinh các tổ khác còn đi phía sau các cô, bị mặt trời gay gắt chiếu rọi, thiếu nước thiếu lương thực. Sau hai ngày một đêm, đã có người từ bỏ thi đấu. Chỉ có bốn nữ thần tiên của tổ năm đang ở trong ốc đảo, dựa lưng vào gốc cây to uống nước, ăn trứng đà điểu không biết Trì Nguyệt lấy từ đâu ra...

Trên khu bình luận thống nhất đội hình.

"Trì Nguyệt còn thiếu vợ không? Tôi có thể sinh khỉ con cho cô!"

"Trì Nguyệt còn thiếu chồng không? Tôi có thể sinh khỉ con cho cô!" 

Một loạt bình luận lướt qua, lại xuất hiện mấy giọng nói không hài hòa.

"Ồ, dù cô ta bị vô số đàn ông luân phiên cưỡиɠ ɦϊếp, các cô cũng muốn sinh khỉ con cho cô ta sao?"

"Hiệp sĩ đổ vỏ vĩ đại, mau đi trừ hại cho dân đi!"
"Loại phụ nữ này, dù có xinh đẹp hơn cũng không dám nhận!"

"Một người phụ nữ bị luân phiên cưỡиɠ ɦϊếp còn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là

quá khủng bố, biết đâu là một người có tâm lý biếи ŧɦái vặn vẹo."

Sau đó lại là một trận cãi nhau.

Số fan hâm mộ mà Trì Nguyệt thu hoạch được trong hai ngày ngắn ngủi không quá kiên định, nhưng có rất nhiều ý kiến lý trí, bọn họ khai chiến với anh hùng bàn phím. Anh không phục tôi, tôi không phục anh, chửi nhau rất khí thế.

Chương trình "Người Đi Dưới Trời Sao" lại lên top 1 hotsearch!

Một tiếng sau khi Kiều Đông Dương nhìn thấy Trì Nguyệt ăn thịt rắn, anh nhanh chóng gọi Trịnh Tây Nguyên đến, bọn họ đặt một bàn ở nhà hàng lẩu tốt nhất huyện Cát Khâu. Trên bàn bày đầy đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, thế nhưng mỗi món ăn được vớt ra từ trong nồi đều không thể khiến Kiều Đông Dương cảm nhận được hương vị thỏa mãn.
"Cậu đã từng ăn thịt rắn chưa?" Anh đột nhiên hỏi Trịnh Tây Nguyên.

Ặc! Trịnh Tây Nguyên bị sặc.

"Không không không, khẩu vị của em thanh đạm, chưa bao giờ ăn những thứ kỳ quái hiếm có đó." Trịnh Tây Nguyên biết vì sao anh lại đặt câu hỏi như vậy, gắp một miếng thịt bò vào trong bát, cười như không cười hỏi lại: "A Kiều, anh biết anh thế này giống cái gì không?"

Kiều Đông Dương nhướn mày.

Trịnh Tây Nguyên: "Cứ lo được lo mất như người đang yêu ấy."

Kiều Đông Dương đột nhiên không nể mặt nữa: "Cậu có thể nói tiếng người không?"

Trịnh Tây Nguyên nhướn mày, nhìn anh với vẻ người từng trải: "Vắt óc nghĩ kế, suy đi nghĩ lại vì một ánh mắt, một câu nói, một động tác nhỏ của đối phương. Luôn cảm thấy mất mát, trống rỗng, vừa thần kinh vừa nhạy cảm... Chậc chậc, anh nói xem, thế này có giống anh không?"
Kiều Đông Dương mím môi: "Không phải cậu bị mù chứ?!"

Trịnh Tây Nguyên cười ha ha: "Thẹn quá hóa giận à, em đã nói đúng rồi hả? Chàng trai trẻ, đây là cảm giác khi yêu đấy!"

Kiều Đông Dương nhíu mày, chỉ muốn dùng một đũa gõ chết anh ta: "Cậu biết nói chuyện thì nói, không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng lại, đừng làm người khác khó chịu!"

Trịnh Tây Nguyên sợ anh tức giận thật, chỉ trêu chọc hai câu liền dừng đề tài.

Vào giờ này, trong nhà hàng lẩu không còn ai khác, chỉ còn hai người bọn họ nên rất tiện nói chuyện. Trịnh Tây Nguyên chuyển chủ đề đến việc "Người Đi Dưới Trời Sao", từ việc của Viên Lan Hinh đến việc xử lý tai nạn bất ngờ vào đêm qua, kết quả anh ta phát hiện mỗi khi kéo đề tài đến việc của Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương lại trở nên thất thường.
Hoặc là không nói lời nào, hoặc là chuyển đề tài, dường như anh không muốn nhắc đến, Trịnh Tây Nguyên thấy vậy lại càng lo lắng hơn.

"A Kiều, có một việc, em không biết là thật hay giả..."

Kiều Đông Dương siết chặt đôi đũa trong tay: "Cậu nói đi."

Trịnh Tây Nguyên nhìn sắc mặt anh, suy nghĩ rồi uyển chuyển hỏi: "Có người nói Trì Nguyệt bị đám khốn kiếp kia chà đạp, có chuyện đó không?"

Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm, đôi mắt lạnh lùng lườm anh ta.

"Cậu nghe ai nói?"

"Em chỉ hỏi anh có phải hay không?"

"Không."

Trịnh Tây Nguyên hằng giọng: "Việc này liên tục xuất hiện trong khu bình luận, tin đồn lan truyền rất nhanh, hôm nay trên

mạng đã có đủ loại tin đồn rồi. Đây không phải là chuyện tốt với Trì Nguyệt, danh dự của một cô gái dễ bôi đen khó tẩy trắng. Lúc này, tốt nhất anh đừng tham gia vào, càng tô càng đen..."
Không tham gia vào sao?

Kiều Đông Dương hừ lạnh, sau khi lấy điện thoại ra lại nhìn Trịnh Tây Nguyên: "Bên cảnh sát không giải thích sao?"

"Cảnh sát có tác dụng gì chứ?" Trịnh Tây Nguyên bị vẻ nghiêm túc của anh chọc cười: "Một khi tin đồn đã lan truyền, sự thật là gì đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là mọi người chỉ muốn tin điều mà mình coi là sự thật, ấn tượng ban đầu đã giữ vai trò chủ đạo. A Kiều, Trì Nguyệt không thể nào giải thích rõ ràng chuyện này được đâu." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi