[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trên mạng rất dễ bôi đen một người, cũng rất dễ xoay chuyển tình hình.

Những người đã từng mắng chửi ghê gớm đến mức nào, đến lúc yêu sẽ yêu bao nhiêu.

Những người đã từng yêu thích sâu đậm đến mức nào, đến lúc hận sẽ dữ dội bao nhiều.

Kiều Đông Dương nắm bắt và ước lượng điều này khá chuẩn xác, thậm chí còn nắm bắt chính xác thời gian lòng người thay đổi. Khi cảm xúc con người bị đánh lừa cũng giống như một cái lò xo bị ép đến cực hạn, lúc bắn ngược lại sẽ biến thành sự khinh bỉ với Thẩm Lam và sự thông cảm với Trì Nguyệt...

Thế giới luôn không thiếu người tốt bụng, nhưng chính vì tốt bụng nên luôn dễ nhượng bộ với cái ác. Một vài cư dân mạng tốt bụng có lý trí lên tiếng ủng hộ, cộng thêm Trịnh Tây Nguyên để mấy tài khoản tích có V dẫn dắt dư luận, khiến quần chúng đều thể hiện ý tốt với Trì Nguyệt.


Cứ vậy đám antifan đều có đầu rụt cổ, không dám xuất hiện chiến đấu chính diện với dư luận.

"Vậy là tẩy trắng rồi sao?!"

"Thần tượng toàn dân!"

Trong phòng bệnh, đôi mắt Trì Nguyệt tối tăm bình tĩnh, cũng không cảm thấy vui vẻ vì tình tiết đảo ngược, thậm chí còn không chú ý đến lời bàn tán trên mạng, càng không biết mình đã trở thành Nữ Vương trên trang nhất của ngày hôm nay, thậm chí hình tượng cũng được đổi mới liên tục...

Suy nghĩ của cô đã bị một chuyện khác lấp đầy.

Sau khi gọi điện thoại cho Thiệu Chi Hành, đầu óc của cô bắt đầu tắc nghẽn, cô liên tục suy nghĩ phải làm thế nào để nói rõ ràng chân tướng với Vương Tuyết Nha?

Thiệu Chi Hành là người có thủ đoạn, trong hai ngày Trì Nguyệt phải đi thi đấu, không biết anh dùng cách gì lấy được ghi chép đi thuê phòng của Phạm Duy. Nhìn từ phần ghi chép này, anh ta và Thẩm Á Lệ không đồng thời xuất hiện ở cùng một địa điểm trong cùng một khoảng thời gian, nói cách khác, hai người không cùng đăng ký vào cùng một căn phòng nào. Vậy nên rất khó xác định mối quan hệ của Phạm Duy và Thẩm Á Lệ.


Thế nhưng từ ghi chép thuê phòng này có thể chắc chắn Phạm Duy là một người lăng nhăng.

Trong hơn một tháng ngắn ngủi, ghi chép thuê phòng của người này đã lên đến mười tám lần.

Trong các ghi chép đó, năm lần chỉ có một mình anh ta, mười ba lần còn lại đều đi chung với phụ nữ, hơn nữa còn là mấy người phụ nữ khác nhau, đây chắc chắn là một tên cặn bã!

Vương Tuyết Nha ngây thơ như một tờ giấy trắng, lần đầu có bạn trai lại gặp ngay một kẻ cặn bã, có phải việc này quá tàn nhẫn hay không?

Trì Nguyệt hận không thể đánh Phạm Duy một trận nhừ đòn, xé nát cái miệng giỏi dỗ dành lừa gạt kia ra.

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, cô vừa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, Vương Tuyết Nha đã gọi điện thoại đến. Trong lúc trò chuyện trời đất với Trì Nguyệt, cô nàng ngốc nghếch này còn nhắc đến Phạm Duy mấy lần. Dáng vẻ cô gái nhỏ đắm chìm trong tình yêu này khiến Trì Nguyệt đã lấy can đảm mấy lần mà vẫn không dám nói thẳng cho cô ấy biết.


"Tiểu Ô Nha, cậu có thể đến thăm mình không?" Trì Nguyệt yêu cầu.

Cô muốn Vương Tuyết Nha đến gặp mình, đến lúc cô ấy đau lòng, cô ấy khóc lóc đều có người an ủi, chứ không phải một mình đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của huấn luyện viên, còn chẳng thể rơi nước mắt một cách thỏa thích...

"Ngày mai mình đi xin phép nghỉ. Sáng mai sẽ đến thăm cậu nhé. Nguyệt Quang Quang, cậu không được khóc, cậu là người dũng cảm nhất... Ngoan nhé, không có mình ở bên cạnh, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt. Đừng xem điện thoại, đừng nghe những gì người khác nói, mình sẽ không để đám người xấu xa đó bắt nạt cậu, mình đi mắng chết bọn họ!" Hôm nay Vương Tuyết Nha vừa kết thúc đợt huấn luyện kín ba ngày, cô đã lướt mạng suốt hai tiếng đồng hồ rồi.

"Ừm." Trước khi cúp điện thoại, Trì Nguyệt lo lắng hỏi thêm một câu: "Dạo này cậu có gặp Phạm Duy không?"
"Không." Trong giọng nói của Vương Tuyết Nha đầy vẻ ngây thơ: "Mình phải huấn luyện kín mà, đã mấy ngày rồi không gặp anh ấy. Nhưng anh ấy là một người rất cẩn thận, ngày nào cũng gọi điện, gửi tin nhắn cho mình..."

Trì Nguyệt im lặng.

"Alo? Nguyệt Quang Quang? Tại sao cậu không nói chuyện nữa?"

"Ừm sáng mai gặp... Bye!"

Giọng nói của Vương Tuyết Nha trong trẻo như một chú chim hoàng anh bay ngang qua rừng núi, Trì Nguyệt nghe thấy giọng nói vui tươi này của cô, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, rất thương cô nhưng lại không nỡ phá vỡ giấc mơ thiếu nữ của cô... Lại không thể không đau đớn hạ quyết tâm.

Đến tối, Trì Nguyệt chỉ ăn một ít cháo, lúc ngủ lại không yên giấc.

Không biết cái tên Kiều Đông Dương kia đang làm cái gì mà mãi không thấy xuất hiện. Cũng may anh đã để Thiên Cẩu "tỉnh lại", ở bên cạnh cô như một con thú cưng nhỏ. Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt được trải nghiệm tác dụng tuyệt vời của người máy làm bạn, nó biết nói chuyện, biết chọc người ta cười, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu... Hơn nữa còn là một cuốn bách khoa toàn thư.
Muốn biết cái gì, chỉ cần hỏi nó, nó sẽ nói cho bạn biết, dùng còn tốt hơn Baidu nhiều.

Trì Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, vì vậy cô bắt đầu có lòng tham, hy vọng đây là thú cưng AI của mình.

Vì vậy, giấc mơ đêm nay vô cùng thú vị.

Ở trong mơ, cô và Kiều Đông Dương thẳng tay đánh nhau, cãi cọ đến mức mặt đỏ tía tai vì tranh cướp "quyền nuôi dưỡng" Thiên Cẩu, thậm chí còn không tiếc ra tòa ly hôn. Hai người đều rất kỳ lạ, bọn họ đều từ bỏ tài sản, cũng không cần tiền bạc, chỉ cần một mình Thiên Cẩu, hơn nữa không ai chịu nhượng bộ. Đứng trước mặt quan tòa, Kiều Đông Dương vừa đập bàn vừa trợn mắt, thoạt nhìn rất hung dữ...

Thế nhưng, sau khi bị cô tát mấy cái đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Anh bị cô đánh xong còn gào khóc giả vờ đáng thương: "Thiên Cẩu là của tôi! Vốn dĩ là của tôi! Tại sao cô lại tranh cướp với tôi, cô còn biết phải trái không?"
Trì Nguyệt không phục: "Một người đàn ông lại đi nói chuyện phải trái với phụ nữ? Anh không biết phụ nữ cần được dỗ dành sao? Ly hôn, ly hôn! Anh là tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi! Tôi không muốn sống với anh nữa!"

Kiều Đông Dương: "Muốn ly hôn cũng được... Nhưng chúng ta phải kết hôn trước chứ?"

Hả... Còn chưa kết hôn sao?

Tình huống gì đây?

Ý thức của Trì Nguyệt hơi mơ hồ trong lúc ngủ mơ, mãi không suy nghĩ rõ ràng, đến lúc tỉnh lại còn ngơ ngác một lúc lâu, ngẩn ngơ không phân biệt được giấc mơ và hiện thực, muốn mơ tiếp lại hơi khó khăn. Cô mơ màng ngủ thiếp đi, đến khi cô mở mắt ra đã hoàn toàn tỉnh táo, sắc trời đã sáng rõ.

Cô ôm đầu, không biết nên khóc hay nên cười.

Sau đó, cô ngửi thấy một mùi hương, đó là hương hoa, đã lâu không ngửi thấy hương hoa khiến người ta cảm thấy sảng khoái, thoải mái vui vẻ.
Trì Nguyệt quay sang tìm kiếm, lúc thấy một bó hoa tươi đang nở rộ, đôi mắt lập tức sáng bừng lên.

Con gái đều thích hoa tươi, Trì Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô lớn lên trong sa mạc, chưa từng biết trên thế giới này lại có nhiều loại hoa tươi xinh đẹp đến thế. Lần đầu tiên thấy Vương Tuyết Nha mua hoa tươi về cắm vào trong bình, cô không thể gọi tên những bông hoa đó, chỉ cảm thấy đây là những tinh linh hạ cánh xuống thế gian, cô vuốt ve những cánh hoa xinh đẹp ướŧ áŧ kia, yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

"Kiều Đông Dương."

Trì Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Kiều Đông Dương mỉm cười bước vào phòng.

"Anh tặng tôi sao?" Trì Nguyệt chỉ những bông hoa đó.

"Tặng cái gì mà tặng?" Kiều Đông Dương lười biếng ngồi xuống bên cạnh giường của cô, cau mày nhìn quanh một vòng: "Nơi tôi tàn thế này không tí hơi người nào cả, cắm một bó hoa ở đây sẽ có sức sống hơn, chẳng phải tôi ngồi đây cũng thấy thoải mái hơn sao?" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi