[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trì Nguyệt nhìn anh, dần nở một nụ cười trong sáng gần như là ngây thơ.

"Tại hạ họ Trì. Không biết anh Kiều muốn chỉ dạy điều gì?"

Kiều Đông Dương cau có, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sẽ dạy dỗ cô một tràng, lại không thể nào phát huy khi nhìn thấy nụ cười thế này, anh nhíu mày im lặng một lúc lâu.

"Họ Trì thì rất trâu bò sao? Cứ làm như tôi chưa từng nghe thấy họ của cô vậy."

Hả? Có phải đề tài hơi lệch lạc rồi không?

Trì Nguyệt kéo lại khăn quàng cổ, lười biếng đút hai tay vào trong túi: "Họ Trì không trâu bò, chỉ là xếp hạng cao hơn anh mà thôi."

Kiều Đông Dương: "?"

Trì Nguyệt cong môi cười: "Trong Bách Gia Tính, Trì Kiều Âm Úc, Tư Năng Thương Song*. Thật xin lỗi, anh Kiều, tổ tiên đã làm mất lòng anh rồi."

(*) Đây là các họ của người Trung Quốc được liệt kê trong quyển sách cổ Bách Gia Tính.


Không chỉ xếp ở phía trước anh, còn ngay sát nhau đây này.

Cô tưởng Kiều Đông Dương sẽ tức giận, không ngờ anh chỉ nhướn mày, sắc mặt thoải mái hơn, trực tiếp đổi chủ đề: "Khi nào cô về?"

"Sao thế?" Trên mặt cô không hề có biểu cảm gì.

"Cô quá to gan, ngày mai có trận thi đấu quan trọng còn dám chạy đi uống rượu. Cô về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi lấy sức."

Kiều Đông Dương nói đến đây thấy Trì Nguyệt không nói gì nữa, chỉ cười mà như không cười nhìn mình, đột nhiên vành tai nóng bừng, cảm thấy sự quan tâm của mình hơi thảm hại khi đối mặt với ánh mắt thờ ơ của cô.

Anh bình tĩnh lại: "Rất khó để bồi dưỡng một thí sinh ưu tú, cô đừng lãng phí tài năng của mình."

Trì Nguyệt "ồ" một tiếng, lười vạch trần anh: "Cảm ơn tình cảm yêu quý nhân tài của anh Kiều!"


Cô hơi khựng lại, chỉ vào trong quán: "Nếu anh không còn chuyện gì khác, vậy tôi quay lại trước, bọn họ đang đợi tôi."

Kiều Đông Dương đột nhiên khó chịu: "Hóa ra tôi nói nhiều như vậy đều là vô nghĩa à!"

Trì Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."

Có cá tính! Kiều Đông Dương suýt nữa giận sôi gan.

Trì Nguyệt cúi đầu nhìn cái bóng của hai người dưới ánh đèn: "Tôi tự hiểu rõ chuyện của mình, nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã đến đây nhắc nhở tôi."

Chạy từ khách sạn đến "bắt" cô, dù sự quan tâm này xen lẫn chút giận dữ, nhưng tấm lòng của Kiều Đông Dương rất chân thành, có lẽ anh thật sự cần một thí sinh hàng không vũ trụ xuất sắc về mọi mặt để hợp tác lên trời với anh.

Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, khó chịu hừ lạnh: "Lần sau nhớ kỹ, lúc nói lời cảm ơn phải có thành ý."


Cơn gió lạnh lẽo thổi qua cũng như anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Trì Nguyệt hơi ngửa đầu, bình tĩnh nhìn về phía anh: "Tôi không nhận ra anh lại là người tính toán như vậy."

Kiều Đông Dương từ chối đưa ra ý kiến.

Trì Nguyệt: "Chỉ giúp một việc đã đe dọa tôi. Lần trước muốn tôi mời anh ăn cơm, lần này còn dạy tôi phải cảm ơn như thế nào?"

"Lần trước là cô mời tôi sao?" Kiều Đông Dương cười lạnh: "Cô Trì, có cần tôi nhắc cho cô nhớ tôi mới là người thanh toán không?"

"Ô." Trì Nguyệt lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình: "Hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh."

"..." Kiều Đông Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khuôn mặt khuất sau lớp khăn quàng cổ và khẩu trang chỉ lớn cỡ bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp này khiến người ta yêu mến, nhưng những lời nói thốt ra từ đôi môi kia lại rất đáng ghét, khiến anh hận không thể bóp chết cô.
Kiều Đông Dương đẩy đầu lưỡi vào lợi, lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên đưa tay

ra đặt lên bả vai của Trì Nguyệt, kéo cô đến trước mắt mình, ánh mắt gian ác nhìn thẳng vào cô, đôi mắt này sâu đến mức kỳ quái: "Việc mời ăn cơm không có thành ý, hay là chúng ta đổi sang việc khác đi?"

Đôi mắt người đàn ông sáng rực như đang có tia lửa bùng lên khiến Trì Nguyệt cảm nhận được sự nguy hiểm, cô không nhịn được muốn lùi lại, nhưng cơ thể bị anh giữ chặt không thể làm gì được.

"Anh buông tay ra!"

"Trừ khi cô đồng ý với tôi."

"Kiều Đông Dương, anh học được cách chơi xỏ lá từ khi nào vậy?"

"Không phải hôm trước cô Trì gọi tôi là sinh viên cá biệt à? Cô không biết tính cách của đám đó sao?"

Nói xấu anh mà anh còn chấp nhận?

Đúng là tú tài gặp quan binh, có lý lại không nói được.
Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Được rồi, anh nói đi, tôi phải cảm ơn anh như thế nào?"

Kiều Đông Dương đứng thẳng người, ánh mắt nhìn cô xen lẫn ý cười khó hiểu: "Cứ nợ trước đã, chờ tôi suy nghĩ kỹ sẽ nói cho cô biết."

Lại nợ nữa? Trên trán Trì Nguyệt đầy vạch đen: "Sao anh lại kỳ quặc thế?"

Lần trước cô nợ anh một món nợ ân tình, anh yêu cầu cô viết giấy vay nợ, đến tận bây giờ còn chưa thực hiện được. Bây giờ anh lại muốn cô nợ anh một lần nữa, đây là tật xấu gì chứ, thói quen tích lũy món nợ ân tình sao?

Trì Nguyệt dở khóc dở cười, Kiều Đông Dương lại thờ ơ: "Việc tốt thành đôi."

"Tôi lại được mở mang kiến thức rồi, thì ra câu việc tốt thành đôi còn được dùng vào trường hợp này."

"Vậy cứ thế nhé? Quyết định rồi đấy."

Trì Nguyệt thờ ơ mỉm cười: "Được! Tùy anh."
Có ai không biết chơi xỏ lá chứ? Thiếu nợ ân tình nhiều hơn nữa thì sao? Nếu đó là một yêu cầu vô lý, cô cứ từ chối là xong, không cần sợ anh.

Kiều Đông Dương mỉm cười hài lòng, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh hất cằm nói: "Cô đi vào đi, đừng chơi lâu quá, tôi sẽ gọi điện đến phòng cô lúc mười giờ, nếu cô còn chưa quay về, cẩn thận da của cô đấy!" 

Sao giọng điệu này lại kỳ quái như thế?

Trì Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm, sau đó rời đi.

"Chờ đã!" Kiều Đông Dương gọi cô, lúc Trì Nguyệt ngoảnh lại, anh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi quần như đang làm ảo thuật: "Cho cô này."

Trì Nguyệt giật mình: "Cái gì thế?"

Kiều Đông Dương không để ý lắm: "Cô cầm lấy, tối về mở ra xem."

"... Anh không nói thì tôi không nhận đâu."

"Con người của cô, sao nào... Không có cảm giác an toàn sao?" Kiều Đông Dương vỗ nhẹ vào vai cô như đang đối xử với anh em trong nhà: "Yên tâm đi! Không phải vũ khí mang tính sát thương, không phải món quà tán tỉnh. Đừng sợ! Sau khi cô nhìn thấy sẽ rất vui, niềm vui này sẽ kéo dài đến vòng thi đấu ngày mai!"
"..."

Trì Nguyệt không biết nói thế nào, nếu không phải là hai thứ này, hình như những thứ khác không có gì đáng quan tâm.

"Tôi không có công không dám nhận quà."

"Có công..." Đôi môi mím chặt của Kiều Đông Dương hơi nhếch lên, chậm rãi cúi đầu xuống, anh đứng rất gần cô nhưng không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tư thế này hơi mờ ám, cứ như anh đang muốn hôn cô vậy... Đương nhiên, Trì Nguyệt biết không phải là vậy, chờ một lúc thấy anh không nói dối nữa, cô hơi bối rối lùi lại.

"Kiều Đông Dương!"

Cô muốn hỏi điều gì đó, còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy có một bóng người lướt qua bên cạnh. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi