[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Trì Nguyệt giật mình, nghiêng đầu nhìn sang nhưng lại không thấy ai, chỉ có cơn gió lạnh lẽo thổi vào cây cối phát ra tiếng xào xạc.

"Cô đang nhìn gì thế?"

"Không có gì."

"Cô đi vào đi." Kiều Đông Dương và rối mái tóc của cô, dường như rất thích nhìn dáng vẻ tóc tai rối tung của cô, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười kiêu ngạo: "Chờ cô thi đấu xong, tôi sẽ đến nói chuyện với cô, tính toán rõ ràng sổ sách của hai chúng ta."

"?"

Kiều Đông Dương không nói gì nữa, hai tay đút vào túi quần, chiếc áo khoác màu đen tăng thêm vẻ bí ẩn cho anh trong màn đêm, nhưng ánh đèn neon lại khiến khuôn mặt anh đầy vẻ nam tính. Sự tương phản này khiến anh có vẻ chững chạc trầm ổn của người đàn ông trưởng thành, lại có vẻ phóng túng ương ngạnh của một thiếu niên, vừa mâu thuẫn lại vừa thống nhất.


Trì Nguyệt yên lặng rời đi.

"Xong rồi, xong rồi! Các chị đoán xem em nhìn thấy cái gì?"

Lưu Vân chạy vội về khu ghế lô, nước miếng bắn ra tung tóe khắp nơi, đôi mắt sáng ngời nhìn Mạnh Giai Nghi và Lưu Nhược Nam.

"Cái gì?" Câu nói này thật sự khơi dậy lòng tò mò của bọn họ.

"Các chị đoán xem, người đến tìm chị Trì Nguyệt... là ai?"

Mạnh Giai Nghi và Lưu Nhược Nam quay sang nhìn nhau, đều lắc đầu đồng thanh nói: "Ai?"

"Người đến là..." Lưu Vân ngoắc tay với hai cô, chờ các cô chụm đầu vào với nhau mới nhẹ nhàng nói một cái tên: "Kiều, Đông, Dương!"

"A!" Trong khu ghế lô phát ra tiếng kêu sợ hãi, Mạnh Giai Nghi và Lưu Nhược Nam đều tỏ ra không thể tin nổi nhìn Lưu Vân.

Lưu Vân đắc ý gật đầu: "Em tận mắt nhìn thấy đấy!"

Mạnh Giai Nghi ngẩn ngơ ít nhất nửa phút, đột nhiên thò tay về phía đôi mắt của Lưu Vân: "Mắt của cô không có vấn đề gì chứ?"


"Đi ra chỗ khác! Ai thèm lừa các chị chứ." Lưu Vân đẩy tay của cô ta ra, giơ hai ngón tay lên thề: "Nếu em nói dối, cả đời này em sẽ ăn mì ăn liền không có gói gia vị, tất cả bạn trai đều là gay!"

"Giỏi lắm!"

"Trì Nguyệt trâu bò!"

Ba cô gái tốn khoảng một phút để tiêu hóa hết tin tức đột ngột này, sau đó Mạnh Giai Nghi vỗ đùi, cười không ngừng: "Cuối cùng sự trả thù của blogger thể hình hàng đầu vũ trụ đã đến! Tôi phải đăng bài lên, xem ai dám mắng tôi..."

Lưu Nhược Nam giật mình: "Cô làm gì đấy, đừng làm loạn."

"Không không không, tôi không làm loạn. Mẹ nó! Tôi chỉ muốn tiêu diệt sự kiêu ngạo của những tên đần độn đó, không ai được cản tôi!" Mạnh Giai Nghi vừa cầm điện thoại vừa nói với Lưu Vân: "Tôi cũng là fan CP Nhật Nguyệt, nhanh để tổ chức thu nhận tôi..."


Ngay lúc Trì Nguyệt bị dư luận công kích trên mạng, Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam đều từng công khai ủng hộ Trì Nguyệt trên Weibo. Bởi vậy, bọn họ cũng hứng chịu rất nhiều tiếng chửi rủa của đám antifan. Lưu Vân và Lưu Nhược Nam tốt hơn vì bọn họ không kiếm cơm trên mạng, nếu bị mắng chửi nhiều quá thì tắt mạng giả chết, mắt không thấy lòng không phiền.

Mạnh Giai Nghi lại khác, cô ta là người nổi tiếng. Trong vô số lời mắng chửi, cô ta tắt bình luận, không có cách nào trút giận, bây giờ cô ta đã biết chuyện này rồi, còn sợ cái gì nữa?

"Đến đây nào đám anti, đến chỗ chị đây nào, muốn mắng Trì Nữ Vương của tôi sao, trước tiên phải giẫm qua thi thể của mỹ nữ | blogger thể hình khỏe mạnh xinh đẹp nổi tiếng hàng đầu vũ trụ này đã..."

Thế này mà cũng vênh váo được sao?
Lưu Nhược Nam và Lưu Vân cười bò ra bàn nhìn cô ta đăng Weibo.

"Xem tính cách của cô đi!"

"Ha ha! Bây giờ tôi là thành viên tính phí, có thể ngông cuồng một chút!"

"Phụt!"

Tấm rèm khẽ lay động, Trì Nguyệt đi vào: "Các cô đang cười cái gì thế?"

Ba người đồng loạt ngồi thẳng người, đồng thanh chào cô: "Xin chào chị Kiều!" 

Trì Nguyệt: "..."

Dù giải thích thế nào cũng không nói rõ được, chỉ càng tô càng đen, Trì Nguyệt giải thích vài câu, thấy các cô không tin nên cô cũng lười nói thêm nữa. Đương nhiên, cô cũng không sợ bọn họ sẽ nói ra ngoài, dù sao cũng không ai tin.

Ba cô gái sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chị Kiều sẽ bị anh Kiều lột da, thế là bữa tiệc rượu kết thúc.

Trì Nguyệt quay về khách sạn, vừa đóng cửa lại đã lấy ngay cái hộp nhỏ của Kiều Đông Dương ra, chiếc hộp kia khéo léo tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng bên trong chỉ có một cái USB.
Trì Nguyệt vội vàng bật máy tính lên, kiểm tra nội dung.

"Kế hoạch cải tạo môi trường sinh thái và tính khả thi của dự án xây dựng Nguyệt Lượng Ổ."

Nội dung dài đến 89 trang vô cùng chi tiết, Trì Nguyệt lật lướt qua phần mục lục, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, cả người vô cùng hưng phấn, niềm vui đột ngột đã tăng tốc độ bài tiết hormone dopamine*, khiến nhịp tim của cô tăng lên một cách rõ rệt.

(*) Hormone dopamine có chức năng vừa là hormone vừa là chất truyền dẫn thần kinh, đóng một vai trò quan trọng trong não và cơ thể sẽ giúp bạn vui vẻ suốt một ngày.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, đột nhiên điện thoại bàn ở trong phòng kêu lên, phá vỡ sự yên lặng và trái tim đang xao động.

Trì Nguyệt nghe máy: "Kiều Đông Dương, cảm ơn anh."

Kiều Đông Dương biết cô đã nhìn thấy thứ đó thì hừ một tiếng: "Cô đúng là một người phụ nữ thực tế, thái độ trước sau thay đổi nhanh như vậy sao?"
"... Anh muốn nói thế nào cũng được, dù sao bây giờ anh luôn đúng."

"Ngoan! Tôi rất thích dáng vẻ tham tiền, háo sắc lại tỏ vẻ chính trực này của cô."

Kiều Đông Dương thật sự thích tính cách thẳng thắn này của cô, cô được dãn được, có thể đối mặt với hiện thực, sẽ không dối trá cố làm ra vẻ.

"Tôi nhận lời cảm ơn của cô." Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười: "Vì vậy, nếu tôi nói cô lại nợ tôi một món nợ ân tình, cô không có ý kiến gì chứ?"

Anh ta đúng thật là có tính cách kỳ quái, thích tích lũy món nợ ân tình!?

Trì Nguyệt hít sâu: "Không có ý kiến."

"Vậy tôi sẽ ghi lại, cô nghỉ ngơi sớm đi, đừng đọc bản kế hoạch nữa."

"Ừm."

"Tôi cúp máy đây."

"Ừm? Chờ đã." Trì Nguyệt gọi anh lại, biết rõ anh đang chờ đợi vẫn im lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Không có gì."
"!"

Kiều Đông Dương bật cười: "Suýt nữa tôi tưởng cô không nỡ xa tôi."

"Đồ điên!"

Trì Nguyệt cúp máy, cô đã nợ ân tình rồi thì có nói nhiều hơn cũng vô ích, cứ để chuyện sau này thuận theo tự nhiên đi.

Đúng là sự hưng phấn của Trì Nguyệt kéo dài đến tận ngày hôm sau. Nguyệt Lượng như tâm bệnh của cô, bản kế hoạch của Kiều Đông Dương đã tạo ra một tác dụng xoa dịu cực tốt.

Cô tràn đầy năng lượng đi đến nơi thi đấu, cứ như vừa uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Mọi người yên lặng, tôi có lời muốn nói."

Lời nói này của Thẩm Á Lệ thật sự rất vô nghĩa.

Ba thí sinh cuối cùng là Trì Nguyệt, Lưu Nhược Nam và Thẩm Lam đều đang im lặng đứng thành một hàng.

"Đây là vòng thi đấu cuối cùng của Chiến binh đến từ bầu trời, nhưng không chỉ có một vòng thi đấu."
Lời nói mâu thuẫn này khiến ba thí sinh đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Á Lệ.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Á Lệ lướt qua khuôn mặt của Trì Nguyệt, khẽ mỉm cười: "Vòng này có hơn 130 môn thi đấu, bao gồm huấn luyện cơ thể, huấn luyện sức chịu đựng siêu trọng, huấn luyện mất trọng lực đủ loại, có tất cả tám phần lớn.

Kết quả phụ thuộc vào số lượng, chất lượng và thời gian mà các cô đã hoàn thành... Có hạn mức cao nhất, không có điểm dừng. Người kiên trì đến cuối cùng sẽ là Chiến binh đến từ bầu trời!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi