Buổi lễ ra mắt của "Người Đi Dưới Sao Trời" diễn ra rất long trọng.
Trường quay của Thanh Mộng tràn ngập ánh sáng đủ loại màu sắc, gần như mời tất cả ngôi sao đến tham sự.
Hơn một trăm công ty truyền thông đã đến đưa tin, tuyên truyền mạnh mẽ chiếm cứ hotsearch trong suốt hai ngày.
Chương trình còn chưa ghi hình, tiếng vang của nó đã lấn át tất cả chương trình trực tuyến đang hot nhất hiện nay.
Một chương trình không thiên về giải trí mà lại hơn hẳn chương trình giải trí.
Hiện nay đủ loại chương trình tài năng đều đã tràn lan không hề thú vị, không thể khơi gợi sự hứng thú của người xem được nữa.
Người Đi Dưới Trời Sao như một dòng nước trong.
Tất cả mọi người đều mong cho chương trình này có thể mang đến những trải nghiệm khác biệt.
Công chúng và giới truyền thông đều đang suy đoán quy định thi đấu của Người Đi Dưới Trời Sao.
Tổ chương trình là giữ bí mật về điều này.
"Giữ bí mật!"
"Giữ bí mật thêm mấy ngày nữa!"
"Sẽ công bố vào ngày ghi hình."
Mọi người bị khơi dậy sự tò mò.
Mặc dù thí sinh đã ký thỏa thuận bảo mật kia viết chương trình lấy cách thức huấn luyện, kiểm tra, tranh tài, thăng hạng để tiến hành, nhưng phần lớn vẫn không đoán được sự tàn khốc của cuộc thi.
Buổi lễ ra mắt tối nay nghiêng về chương trình giải trí, thí sinh nữ đều đang vui vẻ selfi, coi chuyến đi đến huyện Cát Khâu là một chuyến du lịch vui vẻ.
Đương nhiên Trì Nguyệt sẽ không nghĩ như thế.
Sau khi buổi lễ kết thúc, về đến nhà cô bắt đầu bổ sung kiến thức về khu sa mạc cho Vương Tuyết Nha.
Lúc đầu cô chủ Vương còn rất nghiêm túc, nhưng nghe được một lúc lại không ngừng ngáp.
"Đừng căng thẳng như vậy chứ. Cậu yên tâm, tố chất cơ thể của mình tốt hơn rất nhiều người, kiến thức càng khỏi phải nói. Nguyệt Quang Quang, cậu và mình là tổ đội sinh viên xuất sắc, chẳng lẽ con sợ đám người ô hợp đó sao?"
"Cậu ..." Trì Nguyệt chán nản, dùng đầu ngón tay chọc vào trán Vương Tuyết Nha: "Chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"
"Biết rồi biết rồi!" Vương Tuyết Nha xoa đầu: "Có thể tắm rửa chưa? Hôm nay mình đã quá mệt mỏi rồi!"
Cô chủ Vương vui mừng hớn hở đi ngủ, nhưng Trì Nguyệt lại không ngủ được. Cô quay về phòng ngồi xuống, mở laptop tìm kiếm mấy tin tức về Người Đi Dưới Trời Sao được tổ chương trình đăng ở trên mạng, kết hợp một số thông tin rời rạc với nhau, sau đó đưa ra một kết luận đáng sợ - e rằng trận đấu này là luyện ngục ở nhân gian, nhóm thí sinh này phải chịu khổ rồi.
Ngày hôm sau, Trì Nguyệt đến trường xin phép nghỉ.
Gần đến ngày tốt nghiệp, một vài bạn học của cô đã đi thực tập ở các công ty hàng không lớn.
Bởi vậy sau khi Trì Nguyệt nói rõ tình hình, ngoại trừ việc giảng viên tiếc nuối vì cô không thể tham gia chương trình thì cũng đồng ý.
Hai ngày sau, Trì Nguyệt tranh thủ thời gian, nhanh chóng đạt được thỏa thuận bên cung ứng sẽ giao hàng hộ cửa hàng trực tuyến rồi lại xử lý một vài việc cần xử lý của cửa hàng, sau đó bắt đầu chuẩn bị va li cho hai người.
Vào ngày 10 tháng 10, toàn bộ tổ chương trình xuất phát đến Cát Khâu.
Trì Nguyệt là một trợ lý đủ tiêu chuẩn, đã dọn xong tất cả mọi thứ, thức dậy sớm dẫn Vương Tuyết Nha đến điểm tập hợp - quảng trường lớn của nhà ga.
Vương Tuyết Nha rất hưng phấn, xe vừa dừng lại đã nhảy xuống.
"Nhanh! Sắp điểm danh rồi!" Trì Nguyệt đẩy hai cái vali đi theo phía sau.
Thí sinh đứng vào hàng ngũ, người đi theo đứng chờ ở bên cạnh.
Ở đó đã co người đang quay phim chụp ảnh.
Vào ngày đến báo cáo với tổ chương trình, mỗi thí sinh đều nhận được một bảng tên, trên bảng tên có nói rõ việc chia nhóm của bọn họ.
Tất cả 150 thí sinh được chia thành mười nhóm, mỗi nhóm 15 người, có một tổ tưởng tạm thời, một huấn luyện viên dẫn đội.
Nghe người phụ trách chương trình giới thiệu, toàn bộ những huấn luyện viên này đều được bồi dưỡng về hàng không vũ trụ từ trường quân sự, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Lúc chia huấn luyện viên, rất nhiều thí sinh đều thấy kỳ lạ.
"Huấn luyện viên đến làm gì?"
"Không phải là sẽ huấn luyện sao? Chẳng lẽ...huấn luyện quân sự?"
"Không biết. Căng thẳng quá, tim mình cứ đập thình thịch thì phải làm sao?"
"Không sợ! Huấn luyện thi huấn luyện.."
Trong khi nhóm thí sinh đang bàn tán, người phụ thổi còi kêu dùng: "Các nhóm kiểm tra số người, chuẩn bị vào nhà ga! Mọi người chú ý cờ đội, chú ý đi theo huấn luyện viên!"
Tất cả đều rất hưng phấn, lớn tiếng đáp: "Vâng!"
150 thí sinh đến từ khắp nơi trên cả nước, đều là những cô gái ưu tú trải qua sự tuyển chọn tàn khốc, lúc này mỗi người đều tràn đầy ước mơ, chờ đợi đến ngày debut, ánh sáng trong đôi mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Trì Nguyệt kéo vali đi theo sau nhóm của Vương Tuyết Nha, đột nhiên khẽ giật mình.
Cô thấy Chu Thanh ở trong đám đông.
Cô ta mặc quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, cách ăn mặc rất trẻ trung.
Chỉ nhìn dáng vẻ ngây thơ này của cô ta thì sẽ không ai liên tưởng đến Chu Thanh với loại "nữ stramer mạng" rêи ɾỉ phục vụ trạch nam trong đêm khuya.
Cô ta có thể dễ dàng lừa gạt người khác, nhưng điều khó khăn la cô ta lại tự lừa gạt bản thân, thoải mái đến dự thi.
Trái tim người phụ nữ này mạnh mẽ thật, không biết xấu hổ mà còn có ý chí kiên định.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta, lại nhìn thoáng qua Vương Tuyết Nha. Nếu sau này Vương Tuyết Nha phải đối mặt với đối như vậy ở trong chương trình, e rằng sẽ bị người ta xé xác không còn lại chút cặn nào.
Đương nhiên Vương Tuyết Nha không biết nỗi lo lắng âm thầm của Trì Nguyệt, chỉ liên tục ngoảnh lại nhìn Trì Nguyệt, vẫy tay gọi: "Nguyệt Quang Quang, nhanh lên, đừng tụt lại phía sau!"
Trì Nguyệt mỉm cười: "Yên tâm đi!"
Ở cửa soát vé, Chu Thanh thấy Trì Nguyệt.
Cô ta nheo mắt nhìn, bước chậm lại chờ Trì Nguyệt đi đến bên cạnh rồi khẽ cười một tiếng: "Cô thật sự phải khiến người ta nhìn với con mắt khác."
Đương nhiên Trì Nguyệt cũng nhìn thấy cô ta, nghe vậy thì mỉm cười: "Đừng quá ngưỡng mộ tôi. Tôi không phải loại người có thể giao du với cô."
Chu Thanh hừ lạnh: "Rõ ràng cô có thực lực cạnh tranh mà lại có thể từ bỏ cám dỗ, bằng lòng làm lá xanh bên cạnh người khác, thật là..."
Trì Nguyệt không để ý đến cô ta, cô bước đi rất nhanh.
Chu Thanh cong môi, lại đuổi theo: "Thật ra tôi không tin cô là người như vậy. Cô sẽ bằng lòng đứng sau lưng người khác sao? Trì Nguyệt, trong mắt cô chứa đầy tham vọng, cô muốn nhiều thứ như vậy, sao có thể từ bỏ cơ hội này chứ?"
Trì Nguyệt dừng bước, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Cô là mẹ tôi à?" Chu Thanh bị cô hỏi đến mức ngơ ngác. "Nếu không phải thì đừng tuỳ tiện suy đoán suy nghĩ của tôi."
Trì Nguyệt cười lạnh, hất cằm lên: "Đoán nhiều quá, tôi sợ cô sẽ yêu tôi mất. Mà tôi lại không có hứng thú với người ngu."
Nói xong cô quay người rời đi. Chu Thanh cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.