Lần đầu tiên Vương Tuyết Nha ngồi tàu hoả nên hơi hưng phấn đến mức khua chân múa tay, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Cô có thể nhìn ra vẻ đẹp của những tán cây trần trụi, ăn mì tôm cũng có cảm giác của nhà hàng Michelin.
Cả quãng đường đi đều chụp ảnh, photoshop đăng ảnh, vui vẻ như một đứa trẻ không biết buồn lo.
Tất cả lời dặn dò mà Trì Nguyệt muốn nói đều bị đánh tan bởi khuôn mặt tươi cười của cô.
Thôi, cứ để cô ấy vui vẻ đi! Vốn Trì Nguyệt tưởng Vương Tuyết Nha sẽ nhanh thấy chán, càng đến gần huyện Cát Khâu, điều kiện càng gian khổ, chắc chắn sẽ không chịu được mà kêu khổ.
Không ngờ biểu hiện của Vương Tuyết Nha hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Khả năng chịu khổ của cô chủ Vương mạnh hơn rất nhiều thí sinh nữ, cũng rất phối hợp với sự sắp xếp của tổ chương trình, chịu được mệt mỏi, căn bản không cần cô giúp đỡ.
Lúc đến huyện Cát Khâu, Vương Tuyết Nha nhảy xuống từ trên xe buýt, thậm chí còn chủ động xách vali giúp Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt: "..."
Vương Tuyết Nha cười híp mắt: "Có phải rất khâm phục mình không?"
Trì Nguyệt gật đầu: "Tiểu Ô Nha, mình phải nhìn nhận lại cậu rồi."
Vương Tuyết Nha hơi đắc ý, lè lưỡi với cô: "Chị gái nhỏ, mình chỉ thương cậu thôi...Thật ra, mình vẫn là mình."
Trì Nguyệt: "Không, cậu vẫn là người tuyệt nhất."
Ngược lại với những thí sinh khác cùng tổ, sau hai ngày xóc nảy ở trên đường, bọn họ phát hiện sự lạc hậu ở Cát Kháu vượt xa sự miêu tả của thông tin trên mạng, cũng vượt qua trí tưởng tượng của bản thân.
Họ đập tay vung chân không ngừng kêu khổ, trách móc tại sao tổ chương trình lại chọn nơi không có cả cứt chim này.
Vào thời đại này, phần lớn các cô gái đều chưa từng chịu khổ.
Trì Nguyệt nhìn bọn họ, thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Ô Nha, cậu có hy vọng đạt giải quán quân nhất đấy, cố lên!" Bàn về kiến thức chuyên nghiệp, Vương Tuyết Nha chắc chắn có trình độ cao nhất trong đám người này.
Điều Trì Nguyệt lo lắng nhất là thể lực, bây giờ xem ra Vương Tuyết Nha cũng không kém ai.
Hiếm khi nào Vương Tuyết Nha nghe được lời khen của Trì Nguyệt nên vô cùng tự tin: "Yên tâm đi, mình phải lấy được chức quán quân, chia cho cậu một phần ba tiền thưởng..."
"Ha!"
Trì Nguyệt không nhịn được bật cười.
"Mình tưởng là một nửa?"
Vương Tuyết Nha ngơ ngác, bắt đầu đếm ngón tay: "Còn phải trừ thuế, phải hiếu kính ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, còn phải mua chút gì đó..."
Trì Nguyệt rất vui mừng: "Sao cậu lại đáng yêu như thế chứ? Đứa bé ngốc..." Vậy mà còn tưởng mình nói thật.
"Mịn nghiêm túc đấy!" Vương Tuyết Nha liếc cô một cái.
"Nghiêm túc cho rằng cậu đã là quán quân hả?"
"Ha ha. Phải chia tiền sẵn chứ. Vậy mới có động lực."
Hai người đang nói chuyện, huấn luyện viên đột nhiên thổi còi.
"Các vị thí sinh, địa điểm ghi hình của chúng ta cách nhà ga khoảng năm mươi dặm. Bây giờ mọi người nghỉ ngơi tại chỗ để chờ thí sinh phía sau một lát. Mọi người tranh thủ thời gian vì e rằng sau này sẽ có rất ít thời gian nghỉ ngơi."
"A!!!"
Rất nhiều thí sinh đều mơ hồ cảm thấy không ổn.
"Cường độ huấn luyện rất mạnh sao?"
Huấn luyện viên: "Về vấn đề chế độ thi đấu cụ thể của chương trình, sau khi đến nơi cắm trại sẽ có giáo viên nói kỹ càng với mọi người." Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, một người phụ trách của tổ chương trình đã đi đến trước n
Cô ta nhìn đoàn người rồi nở nụ cười thần bí: "Mọi người đừng cúi đầu ủ rũ. Giữ vững tinh thần nào. Thử đoán xem, ai sẽ xuất hiện ở địa điểm ghi hình nơi cắm trại?"
Mọi người lại bắt đầu vui vẻ. Phần lớn đều đoán là ngôi sao. Thế nhưng đoán tên từng ngôi sao thì người phụ trách đều lắc đầu.
Vương Tuyết Nha đột nhiên nói lớn: "Chẳng lẽ là anh Kiều?"
Người phụ trách nhìn về phía cô: "Cô thật thông minh! Đoán đúng rồi!"
Vương Tuyết Nha, Trì Nguyệt: "..."
Điều này không liên quan đến việc thông minh có được không? Chỉ là bởi vì cô đã từng nhìn thấy xe của Kiều Đông Dương.
Lúc này chiếc xe đã từng đưa bọn họ về nhà đang chậm rãi chạy tới, phía sau còn có một chiếc xe buýt.
Dù trên xe phủ rất nhiều bụi nhưng vẫn rất nổi bật trong huyện Cát Khâu lạc hậu này.
"Là anh Kiều?"
"Tôi đến chụp ảnh...Oa! Tôi muốn đăng ảnh."
"Ai là anh Kiều? Hình như ghế sau có hai người! Không đúng! Người ngồi ở ghế lái kia...là người sao?"
Mọi người đều bàn tán, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha chỉ liếc nhìn nhau chứ không nói lời nào.
Chiếc xe dừng lại ở trước mặt bọn họ, cửa sổ xe trượt xuống. Người ngồi trên ghế lái không phải là con người, nhưng cũng là người.
Tiểu Thiên Cẩu quét hình ở hiện trường, lắc đầu, giọng nói non nớt lảnh lót vang lên: "Chào mọi người, bạn nhỏ Thiên Cẩu đáng yêu của các bạn đã online. Xin quan tâm nhiều hơn!"
"Oa!"
"Oa! Là n máy? Đáng yêu quá!" Một tràng tiếng hét và vỗ tay vang lên.
Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Kiều Đông Dương mới chậm rãi xuất hiện trên hàng ghế sau.
Anh vừa mở cửa sổ, Trì Nguyệt đã cảm nhận được thí sinh nữ đứng bên cạnh hít sâu một hơi.
Phần lớn mọi người đều chuyển ánh mắt từ Thiên Cẩu về phía anh, giơ điện thoại, thợ quay phim đi theo tổ cũng không khách sáo, nhắm thẳng ống quay Kiều Đông Dương và Thiên Cẩu.
Kiều Đông Dương cứ như không nhìn thấy bọn họ, anh chỉ nhẹ nhàng lướt qua Trì Nguyệt.
"Mọi người đi đường có mệt không?"
Thí sinh nữ rất vui vẻ, đều vui sướng trả lời: "Không mệt!"
"Có vất vả không?"
"Không vất vả!"
Kiều Đông Dương gật đầu, lại nhìn Trì Nguyệt: "Các cô thì sao?"
Trì Nguyệt mím môi, coi mình là người ngoài biên chế.
Vương Tuyết Nha liếc nhìn cô một cái, cũng lắc đầu thật mạnh giống mọi người: "Không mệt, không vất vả."
"Ồ, đã vậy..." Kiều Đông Dương chậm rãi cười một tiếng: "Vốn dĩ muốn đưa mọi người đi một đoạn, nếu không mệt thì tự đến đó đi."
Đến đó? Mọi người đều giật mình.
Kiều Đông Dương không giải thích thêm, chỉ chậm rãi nâng cửa sổ xe lên: "Ngoài ra, làm phiền các vị xoá ảnh trong điện thoại. Tôi không muốn khuôn mặt của tôi xuất hiện ở bất kỳ kênh truyền thông nào. Cảm ơn!"
Nói cảm ơn nhưng dáng vẻ ... lại rất ngông cuồng!
Chiếc xe nhanh chóng rời đu. Chẳng mấy chốc, mọi người đã hiểu ý Kiều Đông Dương. Xe buýt chỉ đưa bọn họ đến chỗ cách nơi cắm trại mười dặm, quãng đường mười dặm còn lại thì phải tự đi bộ.