[PHẦN 1] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Cảm giác lái xe trong cơn gió lớn quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bọn họ chạy theo chiều gió như đang chạy thi với gió. Trên sa mạc hoang vu không có một bóng người, khắp nơi đều là cát vàng như trải một tấm thảm đến tận chân trời.

Thật ra nơi do tổ chương trình lựa chọn không được tính là bên trong sa mạc, xe hơi nhanh chóng lao đi trên một con đường cái. Hai bên có cây xanh và thảm thực vật ngăn cát, thoạt nhìn màu xanh biếc đó mềm mại và dịu dàng, nhưng chưa đầy năm phút đồng hồ thời tiết lại thay đổi, lại một trận bão cát nữa ập đến. Gió cát đập vào kính chắn gió cứ như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng cả người và xe.

"Kiều đại nhân! Tôi không đi được nữa."

Grừm... Grừm...

Thiên Cẩu liên tục khởi động mấy lần, đột nhiên lại bị chết máy.

"Kiều đại nhân, đường quá mềm, tôi không đi được nữa."


Lời cảnh báo của Thiên Cẩu rất dễ thương nhưng lại khiến lòng người nặng nề trong bão cát đầy trời. Sao đường cái lại quá mềm?

Trì Nguyệt: "Lốp xe bị kẹt vào trong cát lún."

Kiều Đông Dương khẽ chửi một tiếng, đưa tay ra muốn kéo cửa lại bị Trì Nguyệt túm lấy.

"Cô làm gì thế?" Mặt anh tối tăm.

"Anh định làm gì?" Trì Nguyệt hỏi lại.

"Đi xuống đẩy xe!"

"Đẩy xe? Anh không muốn sống nữa sao? Kiều Đông Dương, anh muốn chết cũng đừng liên lụy đến tôi!" Trì Nguyệt trả lại hết những lời anh vừa nói cho anh. Hơn nữa giọng điệu cô còn hung dữ hơn cả anh, Kiều Đông Dương nghẹn họng lạnh lùng đến gần cô.

Trợ lý Hầu và Trịnh Tây Nguyên đều bị doạ sợ, không ai dám hung dữ với Kiều Đông Dương như thế - không, phải là chưa từng có ai dám như thế.

Có phải cô Trì này quá to gan rồi không?


Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, trong nơi hoang vu này chỉ có tiếng gió dữ dội.

Sức mạnh của thiên nhiên như dời núi lấp biển, cơn gió lớn điên cuồng đập mạnh vào xe hơi, gầm thét như muốn lật tung chiếc xe, nhưng trong xe lại rất yên tĩnh.

Kiều Đông Dương chậm rãi thu tay về, không ngờ lại không tranh cãi với Trì Nguyệt mà chỉ nặng nề dặn dò Thiên Cẩu.

"Thử lại lần nữa đi, phải rời khỏi nơi quỷ quái này."

Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân."

Grừm... Grừm...

Âm thanh của động cơ vô cùng chói tai khó nghe trong thời tiết xấu như vậy.

Trì Nguyệt nhíu mày, nhìn Thiên Cẩu lặp đi lặp lại khởi động nhiều làn cũng không thể lao ra được, cô lại ngăn cản: "Đừng thử nữa!"

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn coi.

Trì Nguyệt: "Đã ở trong sa mạc thì hãy nghe lời tôi."

Kiều Đông Dương không nói gì nữa.


Trì Nguyệt: "Chất cát ở sa mạc Cát Khâu rất xốp, chúng ta không biết cát lún đã tích tụ dày đến mức nào, anh không sợ chiếc xe cứ tiếp tục như thế sẽ hoàn toàn bị vùi lấp trong cát sao? Sau đó bị bão cát chôn vùi hoàn toàn?"

Chôn vùi? Chỉ nghe đã thấy rợn cả người.

"Tôi không nói đùa." Trì Nguyệt vừa nói xong lại cau mày chặt hơn, đúng là cô không nói đùa, chiếc xe lại bị sụt xuống. Bão cát thổi gãy rừng cây phòng hộ, lao thẳng đến đường lớn, che khuất cả bầu trời.

"Mẹ nó chứ, đáng sợ quá! Đường cao tốc cũng bị sụt lún sao?" Trịnh Tây Nguyên kêu lên một tiếng.

Người đàn ông đã trải qua sóng gió cũng không nhịn được lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trợ lý Hầu cũng bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng anh ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình: "Anh Kiều, anh không cần phải sợ, tôi sẽ bảo vệ anh..."
Xuỳ! Đến lúc này còn không quên nịnh nọt, cái tinh thần nịnh nọt này...

Trì Nguyệt: "Anh tự bảo vệ bản thân trước đã."

Nói gì thì nói, điều này cũng khiến Trì Nguyệt hơi bất ngờ. Nhìn thế này đã không đơn giản là một trận bão cát mà đài khí tượng đã nói, đây là trận bão cát rất mạnh kéo dài.

"Các anh ngồi trên xe đi, tôi xuống xem thử."

"Trì Nguyệt..." Đương nhiên Kiều Đông Dương không đồng ý.

"Tôi không sao!" Cô giữ chặt kính chắn gió, chỉnh lại khẩu trang và khăn quàng cổ, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Bốn cái bánh xe đã bị kẹt trong cát lún, cát lún càng ngày càng nhiều, càng ngày càng xếp chồng lên theo việc bão cát không ngừng bao phủ... Còn chờ đợi nữa e rằng cả xe sẽ bị vùi lấp thật.

Trì Nguyệt quan sát địa hình, kiên trì đi về phía trước một đoạn.
"Đằng trước có phòng bơm nước!"

Trong sa mạc, việc thi công một con đường cái đã rất khó khăn, việc bảo trì lại càng khó hơn. Để tránh đường cái trong sa mạc bị cát lún vùi lấp bao trùm, bình thường đều trồng thảm thực vật cây cối ở hai bên đường. Nhưng sa mạc là một nơi thiếu nước nghiêm trọng, thảm thực vật sẽ nhanh chóng chết héo vì không có nước, vì vậy cứ cách một khoảng lại xây một phòng bơm nước để cung cấp nguồn nước và bảo trì đường sá.

Lúc này bão cát càng ngày càng lớn, tầm nhìn rất hạn chế.

Trì Nguyệt vội vàng quay lại bên cạnh xe: "Tất cả xuống xe đi theo tôi!"

Trịnh Tây Nguyên: "Làm gì? Thám hiểm sa mạc sao?"

Trì Nguyệt: "Thám hiểm cái đầu anh! Xuống đây?"

Trịnh Tây Nguyên: "..."

Con nhỏ này ăn bom hả? Sao ngang ngược thế!

Trịnh Tây Nguyên còn muốn nói gì đó, lại bị Trì Nguyệt lạnh lùng lườm: "Chú ý biện pháp bảo vệ."
Bọn họ mặc kỹ trang bị chống cát, quấn kín mít cả đầu lẫn mặt rồi lần lượt xuống xe.

Trợ lý Hầu ôm Tiểu Thiên Cẩu, bị gió lớn thổi ngã trái ngã phải.

"Mẹ ơi, muốn gϊếŧ người à!"

Trì Nguyệt thấy thế đưa tay ra: "Đưa cho tôi."

Trợ lý Hầu ồ một tiếng, anh ta chưa kịp phản ứng lại thì Thiên Cẩu đã nói chuyện: "Có thể ôm! Chị gái nhoe Trì Nguyệt có thể ôm..."

Lúc này ngoại trừ Thiên Cẩu thì không còn ai có tâm trạng ôm ấp nữa.

Không ai nói gì, Trì Nguyệt đưa tay ra ôm lấy Thiên Cẩu, cánh tay siết chặt: "Tất cả đi theo tôi!"

Trịnh Tây Nguyên giơ tay lên cản gió: "Chúng ta đi đâu?"

Trì Nguyệt: "Đến phòng bơm nước."

Kiều Đông Dương: "Cậu cứ đi theo là được, nói nhảm nhiều thế làm gì?"

Trịnh Tây Nguyên ngậm miệng lại.

Trợ lý Hầu lại không nhịn được kêu lên: "Gió to quá, tôi không đi được nữa... Sợ quá... Tôi cảm thấy mình sẽ bị thổi đi..."
Trì Nguyệt ngoảnh lại: "Anh mập như vậy không bị thổi bay được đâu! Nếu thật sự không đi được không thì nằm xuống bò đến đó."

Trợ lý Hầu: "..."

Trì Nguyệt: "Đi nhanh lên!"

Còn chờ thêm nữa, cô sợ bão cát sẽ càng lớn hơn, đến lúc đó có muốn đi cũng không được nữa.

Phòng bơm nước chỉ cách chưa đến 500m nhưng bốn người phải đi một lúc lâu.

Sau khi gõ cửa phòng bơm nữa thấy một cặp vợ chồng già trông coi nơi này, Trịnh Tây Nguyên thở phào một hơi.

"Có cảm giác như đã đi một quãng đường dài đến 25000m..."

"Các cậu là ai?" Ông lão trợn to mắt nhìn mấy người xa lạ ở ngòi cửa: "Các cậu đang làm gì thế?"

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ông lão đang nói tiếng bản địa nên bọn họ không hiểu.

Trì Nguyệt chậm rãi bước lên, nói bằng tiếng địa phương: "Xe chúng cháu bị kẹt trong cát lún, chúng cháu đến đây tránh bão một lúc, thuận tiện xin một ít nước. Đã làm phiền ông bà rồi."
"Ồ, nhanh, vào nhanh đi!" Ông lão nhiệt tình mời bọn họ: "Sao lại đi lung tung bên ngoài trong lúc thời tiết thế này chứ? Bà ơi, mau rót nước đi."

Bà cụ nở nụ cười.

Trì Nguyệt: "Chúng cháu có một người bạn bị mất liên lạc, bây giờ đang đến cứu viện."

Ông cụ: "Chẳng trách! Lúc trước có rất nhiều xe cảnh sát đi ngang qua... Thì ra là vì chuyện này à? Ôi, hôm qua đã có cảnh báo rồi, vậy mà lại có người không tin cứ thích đi thám hiểm gì đó..."

Trì Nguyệt thấy hơi xấu hổ, người địa phương luôn cảm thấy thám hiểm là tự đi tìm đường chết. Trì Nguyệt càng nghĩ càng nóng nảy, nhìn quanh căn phòng nhỏ một vòng rồi lại nhìn sang vợ chồng già.

"Ông ơi, cháu muốn mượn của ông một thứ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi