Ông cụ ngơ ngác: "Cháu mượn cái gì?"
Trì Nguyệt: "Ông có xẻng không?"
"Ồ, có có"
Ông cụ đi lấy xẻng, Trì Nguyệt ngoảnh lại hỏi Trịnh Tây Nguyên.
"Nơi mấy người Vương Tuyết Nha mất liên lạc có cách xa đây không?"
Trịnh Tây Nguyên lắc đầu.
Trì Nguyệt: "Không xa?"
Trịnh Tây Nguyên: "Tôi... Đầu óc tôi rối tung lên rồi. Cô hỏi Thiên Cẩu đi."
Lúc này Thiên Cẩu đã được Trì Nguyệt đặt dưới đất, nghe vậy nghiêm trang trả lời: "Cô không thể ra lệnh cho tôi, chỉ Kiều đại nhân mới có thể."
Hai vợ chồng già thấy ngạc nhiên khi gặp một người máy lại biết nói chuyện.
Trì Nguyệt mỉm cười với bọn họ, lại nhìn về phía Kiều Đông Dương: "Cho tôi xem dẫn đường một chút."
"Chúng ta không thể tuỳ tiện đi tới đó." Kiều Đông Dương rất tỉnh táo, nghiêm nghị nhìn cô: "Không chỉ không cứu được người, biết đâu còn gây rắc rối cho nhân viên cứu hộ."
Anh cũng biết à?
Trì Nguyệt thản nhiên nói: "Các anh cứ chờ ở đây, cho tôi mượn xe là được ..."
"Không được!" Kiều Đông Dương không cần suy nghĩ đã từ chối, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Để tôi hỏi tình hình bên cứu hộ đã."
Anh liên tục gọi mấy cuộc điện thoại.
Trì Nguyệt như đang ngồi trên bàn chông, nhìn chằm chằm anh với vẻ mong đợi, nhưng lúc anh để điện thoại xuống lại lắc đầu với cô.
"Bên trong đang tìm kiếm và cứu hộ..."
Vậy nếu không tìm được người thì sao? Sắc mặt Trì Nguyệt hơi thay đổi, không nói gì nữa.
Trịnh Tây Nguyên thở dài một hơi: "Nếu biết trước sẽ như vậy, tôi không nên đồng ý lần huấn luyện này..."
"Bây giờ không phải lúc tự trách." Kiều Đông Dương ngắt lời anh ta, mở bản đồ và định vị mà Thiên Cẩu mang theo, sau khi xác nhận vị trí thuận tay gõ đầu Thiên Cẩu: "Cách nơi này không xa."
Trì Nguyệt xích lại gần: "Bao xa?"
Kiều Đông Dương: "Khoảng năm cây số."
Trì Nguyệt hít sâu một hơi: "Năm cây số mà còn không xa?"
Trong điều kiện thời tiết bình thường và đường xá bình thường, đương nhiên năm cây số không xa, nhưng trong thời tiết tồi tệ thế này, năm cây số còn khó đi hơn cả lên trời.
Trịnh Tây Nguyên xoa tay: "Phải làm sao bây giờ? E rằng xe hơi của chúng ta không đi ra ngoài được, vậy cầm cái xẻng này có tác dụng gì chứ?"
Lúc này ông cụ trong phòng bơm nước đã lấy xẻng ra. Có tất cả hai cái, Trì Nguyệt không để ý đến Trịnh Tây Nguyên, sau khi nói câu cảm ơn liền cầm xẻng đi ra ngoài, ông cụ rất thoải mái cầm một chiếc khác đi theo.
"Đi nào cô gái, ông sẽ giúp cháu."
Trì Nguyệt ngạc nhiên, xấu hổ xua tay: "Không cần, không cần..."
Ông cụ mỉm cười vui vẻ: "Ông đã sống ở đây mấy chục năm, đã quen với thời tiết này rồi, cháu cứ yên tâm đi." Ông cụ nói õng liền lấy mũ, khăn quàng cổ, kính chắn gió và khẩu trang treo trên tường xuống, sau khi sắp xếp xong liền mở cửa đi ra ngoài trước.
Cơn gió mạnh thổi vào phòng. Trì Nguyệt không nói câu gì nữa, đi theo ông cụ ra ngoài.
Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu liếc nhìn nhau, không biết có nên đi theo hay không, Kiều Đông Dương đen mặt, đi theo Trì Nguyệt ra ngoài.
Trì Nguyệt ngoảnh lại lườm anh: "Anh quay về ở yên trong đó đi!"
Giọng điệu ra lệnh này quá hung dữ.
Kiều Đông Dương lại tỏ ra bình tĩnh: "Một cô gái như cô còn đi được, sao một người đàn ông như tôi lại không đi được?"
Trì Nguyệt thấy anh tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu thì giọng điệu cũng dịu hơn: "Tôi là người địa phương, tôi đã hiểu rõ bão cát. Anh đừng cố chấp như thê."
Kiều Đông Dương: "Tôi không hiểu thì cô có thể dạy tôi."
Trì Nguyệt: "..."
Ba người cùng đi ra ngoài, lần này Kiều Đông Dương đã có kinh nghiệm, bước đi nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Bánh xe đã hoàn toàn vùi sâu vào trong cát lún, Trì Nguyệt cầm xẻng đi đến bên cạnh xe bắt đầu xúc cát.
Kiều Đông Dương nhìn thoáng qua, muốn nhận lấy chiếc xẻng trong tay cô, lại bị Trì Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn.
"Ngồi xổm xuống đi."
Cô dùng từ "ngồi xổm" khiến Kiều Đông Dương khó chịu nhíu mày. Người phụ nữ này... có thể khiến anh nghẹn chết!
Trì Nguyệt xúc cát rất nhanh, một lúc lâu sau lại nói thêm một câu: "Anh cẩn thận bị thổi bay đấy."
Đúng là đồ thù dai!
Kiều Đông Dương không nói câu nào, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô.
Lúc cô làm việc rất nghiêm túc, có lẽ đang lo lắng cho Vương Tuyết Nha, hàng lông mày vẫn nhíu chặt, phần lớn khuôn mặt đã bị che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Phải hình dung cô như thế nào đây? Câu xương rồng trong sa mạc sao? Mọc ở nơi đất đai khô cằn trơ trọi, cứng rắn, bướng bỉnh, trong bụng có đầy nước. Vào lúc quan trọng có thể cứu được một mạng người. Thế nhưng... thân cây mọc đầy gai cũng đủ hành người ta một trận. Ừ, cô đúng là cây xương rồng.
"Để tôi thay cô." Kiều Đông Dương đứng một lúc, không chịu được việc cứ làm người rảnh rỗi.
"Đừng ra đây cản trở!" Trì Nguyệt thở hổn hển, giọng nói hơi khàn nhưng vẫn không mất đi sự gợi cảm.
Kiều Đông Dương biết cô rất cố chấp, thở dài một hơi đi đến bên cạnh ông cụ: "Ông ơi, ông nghỉ một lát, để cháu làm cho."
Ông cụ nhìn anh, lại nhìn sang Trì Nguyệt, dường như đã hiểu ra gì đó. Ông kéo lại khăn quàng cổ, mỉm cười đưa xẻng cho anh: "Chàng trai làm tốt vào."
Kiều Đông Dương rất muốn làm tốt, nhưng đã khi nào đôi tay cao quý của anh phải cầm loại công xụ lao động như chiếc xẻng này? Anh không có khái niệm về thao tác cơ bản nhất, dáng vẻ vụng về không biết phải làm thế nào của anh khiến ông cụ thở dài.
"Thôi để ông oàm cho, vừa nhìn dáng vẻ này của cháu là biết xuất thân thiếu gia chưa từng làm việc nặng."
Kiều Đông Dương: "..."
Ông nói đúng, nhưng anh lại không phục.
"Cháu thử lại lần nữa!"
Anh cầm xẻng lên cắm vào cát lún, đáng tiếc chỉ xúc được một tí...
Ông cụ đã đưa tay ra giữa không trung, lại đổi hướng: "Nào, để ông dạy cho cháu."
Đúng là một ông cụ ôn hoà lại biết quan tâm.
Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương đang nghiêm túc "học xúc cát" với ông cụ, ánh mắt dần trở nên ôn hoà. Đàn ông nghiêm túc cố gắng làm việc đều rất đáng yêu, người đẹp trai lại càng như vậy.
Kiều Đông Dương xắn tay áo lên thật cao, cánh tay di chuyển theo động tác vung xẻng. Anh học rất nhanh, chỉ chốc lát đã có thể sử dụng thuần thục.
Hạt cát rơi xuổng từ trên đầu, trên vai và cả cánh tay của anh, trên trán cũng chảy mồ hôi nhưng dường như anh không cảm thấy gì hết...
Trì Nguyệt chậm rãi thu lại tầm mắt, im lặng làm việc.
Hai người không nói với nhau một câu nào cho đến khi bọn họ thuận lợi giải cứu chiếc xe hơi ra khỏi đống cát lún.
Kiều Đông Dương thở phào một hơi, ngồi vào trong ghế lái: "Lên xe!"
Trì Nguyệt hơi do dự, cùng ngồi lên xe với ông cụ trông coi đường xá.
Lúc bọn họ cảm ơn cặp vợ chồng già rồi rời khỏi phòng bơm nước, vốn dĩ Trì Nguyệt muốn ba người bọn họ ở lại đây sẽ an toàn hơn. Chỉ tiếc không chỉ Kiều Đông Dương phản đối đề nghị của cô, Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu không đi ra ngoài xúc cát cũng không đồng ý.
"Dù có khó khăn lớn hơn nữa, chúng ta cũng phải cùng nhau vượt qua."
"Bây giờ mọi người đều là chiến hữu, chiến hữu còn thân thiết hơn anh em, đi thôi, cùng nhau vượt qua núi đao biển lửa!"
Nói năng có tình nghĩa như vậy sao? Thế nhưng... thân như anh em là cái quỷ gì chứ?
Trì Nguyệt buồn bực không nói câu nào.
Kiều Đông Dương mất kiên nhẫn nói: "Mẹ nó, đừng chỉ hô hào khẩu hiệu. Lên xe đi thôi!"
Trì Nguyệt thấy anh vẫn đang ngồi ở ghế lái thì hơi ngạc nhiên: "Anh không để Thiên Cẩu lái sao?"
Kiều Đông Dương: "Trí tuệ nhân tạo vẫn có sự khác biệt nhất định với con người. Lúc gặp phải tình huống đặc biệt thì nên dùng não người. Đôi khi người máy cũng bị thiểu năng trí tuệ."
Vừa nãy anh đi xúc cát đã phát hiện thực vật ở xung quanh chỗ kia bị hư hại, cát tràn xuống đó rồi đắp thành một đồng nhỏ ở trên đường cái. Nếu anh tự lái xe sẽ biết tránh nguy hiểm, nhưng trong hệ thống của Thiên Cẩu không có thiết lập này.
"Trách tôi à!" Thiên Cẩu ủ rũ: "Vậy tôi còn có thể làm cái gì chứ? Kiều đại nhân."
"Dẫn đường đi."
Thiên Cẩu có thiết bị định vị GPS chuyên nghiệp nên sẽ không bị lạc đường trong sa mạc, Trì Nguyệt lại là người quen thuộc địa hình, hiểu rõ bão cát. Cộng thêm hai người Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu có thể đóng góp sức lực, sau khi thành viên của "Đội cổ động viên" được tập hợp và tối ưu hoá, đã có thể trở thành một đội ngũ cứu hộ.
Quay lại nơi này một lần nữa, Kiều Đông Dương đã tận mắt nhìn thấy sự nguy hiểm trên sa mạc, cuối cùng bọn họ đã đến nơi xảy ra chuyện, tập hợp với đội ngũ cứu hộ.