PHÂN CÁCH

"Thanh Cừ, người kia vừa rồi.." Tống Ngôn Khê rời khỏi không lâu, Quý Hâm Thư đứng bên người Quý Thanh Cừ, cô vốn là ở bên bờ biển đợi Quý Thanh Cừ trở về, nhưng hơn nửa ngày rồi chưa thấy người, lo lắng nàng xảy ra chuyện thì nhịn không được tìm tới. Còn cách một khoảng cách Quý Hâm Thư thì thấy có người đang sờ chân của Quý Thanh Cừ, mà Thanh Cừ lại không có nửa điểm phản cảm. Cô cưỡng chế tức giận đi tới, nhưng mà chưa đợi cô đi qua thấy rõ người kia là ai, đối phương bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

"Tống Ngôn Khê đó, tỷ tỷ quên cậu ấy rồi sao?" Quý Thanh Cừ nhắc đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư nhớ lại một phen, xác thực nghĩ đến người như vậy. Nhưng mà, càng khiến cô không cách nào quên, lại là cảnh Tống Ngôn Khê vừa rồi sờ Quý Thanh Cừ. Trên mặt Quý Hâm Thư mang theo nụ cười nhạt gật gật đầu, giả vờ lơ đãng sờ qua chân của Quý Thanh Cừ, giống như là muốn xóa đi dấu vết của người khác sờ qua. Vừa rồi cảnh kia chói mắt quá mức, nghĩ đến Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư cong lấy khóe miệng, con ngươi đen tối.

Tống Ngôn Khê cái khúc nhạc dạo ngắn này không thể ảnh hưởng hai người, họ mua được bia đá trở lại, sau khi uống qua đã là buổi trưa. Nước biển trong suốt bị ánh mặt trời chiếu đến mức rất ấm, Quý Thanh Cừ đem áo khoác cởi xuống đưa cho Quý Hâm Thư, liền muốn xuống nước bơi lội. Quý Hâm Thư cười tiếp nhận, cô không có dự định xuống nước, cũng chỉ là đứng bên bờ cát, mỉm cười nhìn nàng.

Quý Thanh Cừ làm mấy cái động tác nóng người, nhảy vào trong biển. Nói đến, hai người bọn họ ở trên rất nhiều chuyện phân công đúng là rõ ràng. Quý Thanh Cừ từ nhỏ đã hoạt bát, yêu thích bơi lội tập thể hình, những năm này vẫn không sa sút. Quý Hâm Thư khá là điềm đạm nho nhã, thích xem sách, sau khi làm việc cũng là làm công ở Quý thị, trái ngược lại cũng không có nóng lòng vận động như vậy.

Dáng người của Quý Thanh Cừ rất đẹp, tư thế bơi lội tương đồng với đại đa số người, nàng so với người khác muốn làm đến đẹp gấp mấy lần. Nước thấm ướt tóc dài màu mật trà của nàng, nàng bơi một lúc, cười xoay người lại phất tay với chính mình. Quý Hâm Thư không nhịn được cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng chụp xuống bức ảnh, đem nụ cười đẹp đẽ của Quý Thanh Cừ bảo tồn lại.

Sau khi Quý Hâm Thư chụp xong, thấy được Quý Thanh Cừ lại lặn trở về, cô lật tới những bức hình vừa rồi kia cẩn thận thưởng thức, sau một lát liền nghe được xung quanh trở nên ồn ào lên. Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Thanh Cừ không biết lúc nào mất bóng dáng rồi, vừa rồi người còn bơi lội ở gần đó, vào lúc này lại không thấy.

Tâm trạng của Quý Hâm Thư cả kinh, cô nghe nói chuyện có người ở trong biển bơi lội bị tảo biển quấn quanh chết chìm, cô biết kỹ năng bơi của Quý Thanh Cừ tốt, thế nhưng xảy ra tai nạn gì, cũng là hết cách. Phía sau lưng Quý Hâm Thư thì chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô không lo được nhiều như vậy, vội vàng cởi giày ra đi vào trong nước, hướng về phía nơi Quý Thanh Cừ vừa biến mất bơi qua.

Quý Hâm Thư cũng không phải hoàn toàn không biết bơi, chỉ là hơi thở của cô ngắn, không biết làm đến đổi hơi trong nước, căn bản không có cách nào như người khác bơi lội ở trong nước thời gian dài như vậy. Cô nhanh chóng bơi đến chính giữa, trong lòng lo lắng và lo âu để cô mất chừng mực, hai chân quá lâu không vận động lại vào lúc này chuột rút. Quý Hâm Thư biết rõ tình huống chuột rút ở bên trong nước rất nguy hiểm, cô nhíu chặt lông mày, nỗ lực tìm Quý Thanh Cừ, nhưng mà đi vòng một vòng cũng không thể tìm được người, hai chân cũng không có cách nào cử động nữa.

Sắc mặt Quý Hâm Thư trắng bệch, bởi vì căng thẳng sặc nước, lần này thì sặc vào trong cổ họng, cô cảm thấy khoang ngực bị đè ép đến khó chịu, ý thức cũng dần dần rời rạc lên. Ngay vào lúc này, một người từ phía sau ôm lấy cô, kêu về lại ý thức của Quý Hâm Thư. Cô khó khăn nhìn lại, ngay sau đó, tầm mắt đen kịt một màu, cứ như vậy hôn mê rồi.

Quý Thanh Cừ đem Quý Hâm Thư từ trong biển dẫn ra, dù cho đã lên bờ vẫn là lòng còn sợ hãi. Vừa rồi nàng bơi tới nơi khác, cho rằng Quý Hâm Thư biết, thì không có nói với cô. Ai biết nàng bơi lên bờ, lại thấy được giày của Quý Hâm Thư ngổn ngang đặt ở kia, hỏi người bên cạnh, lại nói Quý Hâm Thư mặc quần áo thông thường xuống nước.

Người khác không rõ ràng, nhưng Quý Thanh Cừ biết Quý Hâm Thư không quen bơi lội, mảng nước này không sâu, nhưng đối với cô mà nói là rất khó khăn. Quý Thanh Cừ thấy được mặt biển không có bóng dáng của tỷ tỷ, vội vàng bơi đi về vị trí trước đó. Lặn xuống nơi sâu xa đã nhìn thấy Quý Hâm Thư sặc nước, đang ở phía dưới bất lực giãy dụa. Quý Thanh Cừ không kịp sợ hãi, nàng vội bơi qua đi ôm lấy Quý Hâm Thư, đem người dẫn lên trên bờ.

"Chị, không sao, chị không sao, tỉnh tỉnh." Quý Thanh Cừ ấn lấy ngực của Quý Hâm Thư, dùng sức mà đè ép lại từ đầu đến cuối không có phản ứng. Nàng không lo được nhiều như vậy, vội vàng cúi đầu đẩy ra bờ môi của Quý Hâm Thư, đem hơi thở của chính mình chuyển qua, lại dùng sức đè ép ngực của cô. Qua mấy lần, trên người Quý Thanh Cừ đã không biết là mồ hôi hay là nước biển, xung quanh cũng có không ít người vây lại, đồng thời kêu xe cứu thương.

Quý Thanh Cừ không ngừng mà lặp lại làm hô hấp nhân tạo cho Quý Hâm Thư, cuối cùng, người nằm trên đất ho ra một ít nước, chậm rãi mở mắt ra. Quý Thanh Cừ thấy được Quý Hâm Thư tỉnh rồi, trong lúc nhất thời, nghĩ mà sợ và tự trách tìm tới. Nàng không nghĩ tới đến bờ biển chơi sẽ phát sinh loại bất ngờ này, nếu như vừa rồi khi mình bơi đi nơi khác nói một tiếng trước với tỷ tỷ, cô thì sẽ không vì tìm chính mình nhảy đến trong biển rồi.

"Tại sao chị xuống tìm em, chị có biết vừa rồi có nguy hiểm cỡ nào hay không." Quý Thanh Cừ bởi vì nghĩ mà sợ thân thể không ngừng phát run, chỉ cần nghĩ đến chính mình trễ một chút nữa đi qua, Quý Hâm Thư liền có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nàng thì áy náy vô cùng. Ngữ khí của nàng rất gấp, nhưng tuyệt đối không phải đang giận chính mình, Quý Hâm Thư biết rõ điểm này, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên gò má của Quý Thanh Cừ.

"Thanh Cừ đừng sợ, chị không phải cố ý, chị chỉ là lo lắng em sẽ xảy ra chuyện mới bơi đến. Em lo lắng cho chị, chị cũng lo lắng cho em giống như vậy a." Quý Hâm Thư nói xong, nhợt nhạt cười lên. Sắc mặt cô trắng bệch, tóc ướt át dán sát một bên gò má, quần áo mỏng manh trên người gặp nước trở nên càng thêm trong suốt, mơ hồ lộ ra áo lót màu trắng trong đó. Quý Thanh Cừ chú ý tới người chung quanh, nàng nhíu chặt lông mày, trực tiếp đem Quý Hâm Thư nằm trên đất ôm ngang lên, cầm lấy áo khoác trước đó phủ ở trên người cô

"Chị, em dẫn chị trở về." Quý Thanh Cừ dẫn Quý Hâm Thư đến khách sạn, lại để cho bác sĩ đến nhanh giúp cô kiểm tra một chút, sau khi không có vấn đề gì, hai người lúc này mới trở về phòng. Bởi vì nguyên nhân hai chân chuột rút lại đuối nước, Quý Hâm Thư không có cách nào tự mình đi lại, toàn bộ quá trình đều là Quý Thanh Cừ ôm cô đi tới đi lui. Quý Hâm Thư muốn tắm, lại khổ nổi không sử dụng ra được sức lực nào, hình như nhìn ra trục trặc của cô, Quý Thanh Cừ vỗ nhè nhẹ bờ vai của cô.

"Chị, em giúp chị đi." Quý Thanh Cừ cảm thấy chuyện như vậy không có vấn đề gì, hai người bọn họ là người thân mật nhất, từ sau khi ba mẹ chết sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ. Số lần hai người cùng tắm rửa không ít, Quý Thanh Cừ cũng không có kiêng kỵ quá nhiều. Chỉ là, nghe được nàng nói giúp mình, sắc mặt của Quý Hâm Thư ửng đỏ, cô không tự nhiên cúi đầu, lại lắc đầu.

"Thanh Cừ, tự chị tắm là được rồi, chị chỉ là không lên được sức lực, em có thể giúp chị đem quần áo cởi đi không?" Quý Hâm Thư cảm giác mình chí ít có chút sức thanh tẩy thân thể, nhưng quần áo ướt đẫm dính trên người rất khó cởi, đây mới là phiền phức. Nghe cô nói như vật, Quý Thanh Cừ đương nhiên tình nguyện, nàng để Quý Hâm Thư ngồi ở trên ghế, đầu tiên là đem áo khoác ướt đẫm của cô cởi đi, theo đó cởi áo đi, nửa người trên của Quý Hâm Thư chỉ mặc áo lót bại lộ ở trong tầm mắt.

Bỗng nhiên gặp lạnh, trên người cô nổi lên một tầng da gà nho nhỏ, áo lót màu trắng tinh như da thịt trắng nõn của cô gần như sắp hòa làm một thể. Thiết kế nữa vòng ngực đem hai viên tròn trịa trắng mịn của cô gom lại, chính giữa là một đường khe rãnh đại khái cả giấy đều có thể kẹp lấy. Quý Thanh Cừ nhìn theo, bỗng nhiên ý thức được, đây đại khái là chính mình nhiều năm qua, lâu không thấy được tỷ tỷ ăn mặc ít như vậy.

"Em giúp chị đem áo lót cũng cởi đi đi, cái nút ở phía sau, chị không quá dễ dàng mở ra." Quý Thanh Cừ nói xong, trực tiếp khom người xuống, đưa tay tìm đến nút áo lót phía sau của Quý Hâm Thư mà cởi. Nàng là từ chính diện đưa tay qua, động tác giống như là đang ôm cả người Quý Hâm Thư vào ngực. Hai người ở rất gần, gần đến Quý Thanh Cừ có thể tinh tường nghe thấy được hương hoa núi rừng tỏa ra trên người Quý Hâm Thư.

Khoảng cách như vậy quá gần rồi, cũng quá mức nguy hiểm, cảm thấy nhiệt khí Quý Thanh Cừ phun ra toàn bộ rơi vào tai mình, Quý Hâm Thư trừng mắt nhìn, đem ướt át trồi lên bên trong vành mắt loại đi. Cô nghiêng đầu không dám đối mặt Quý Thanh Cừ, chính như trước đó từng nói, ánh mắt sẽ bại lộ nhiều thứ, cô vẫn không muốn để Thanh Cừ nhìn ra cái gì.

Tháo nút áo ngực ướt rất lâu mới mở ra, theo chướng ngại bị loại trừ kia, vật mềm bị áo lót ướt đẫm bao bọc đột nhiên từ trong đó nhảy ra. Tuy đều là nữ nhân, nhưng trên vòng ngực vẫn có khác nhau rất lớn. Quý Thanh Cừ là 32B, mà Quý Hâm Thư lại là thứ thiệt 32C. Vật mềm trắng mịn run rẩy nhảy ra, nhô thật cao, hai viên màu đỏ tươi ngay ở trước mắt mình lắc qua lắc lại.

Tình cảnh này có loại sắc tình không nói ra được, Quý Thanh Cừ liếc mắt nhìn, vậy mà cũng có chút ngại ngùng. Nàng cảm thấy rất kỳ quái, bình thường chính mình thấy được thân thể của những nữ nhân khác, cũng không giống như bây giờ cảm thấy e lệ và ngại ngùng. Nhưng mà, nhìn thân thể của tỷ tỷ mình, nàng làm sao thẹn thùng? Để chứng minh chính mình, Quý Thanh Cừ đem tầm mắt rơi vào bên trên hai đám đỏ tươi kia của Quý Hâm Thư, nhưng mà nhìn không tới ba giây thì thua trận, ngô.. Thật là mắc cỡ a.

Quý Hâm Thư đương nhiên không biết ở một phút ngắn ngủi này, trong lòng Quý Thanh Cừ là người trời giao chiến thế nào. Nàng chỉ biết là, chính mình lâu không thấy lộ ra thân thể trước mặt Thanh Cừ. Đây là một thân thể nữ chín chắn, ở trước mặt người yêu, mỗi một địa phương đều có phản ứng không tầm thường. Mắt thấy Quý Thanh Cừ đem tầm mắt rơi đến, Quý Hâm Thư toàn thân cũng giống như thiêu đốt.

Thanh Cừ, đang nhìn chính mình, nàng là lấy ánh mắt của em gái nhìn mình, hay là dùng cái khác đây? Không cần nghĩ cũng biết là cái trước. Ánh mắt của Thanh Cừ nhìn mình là cảm giác của em gái đối với chị gái, nhưng chính mình lại bởi vì cái nhìn chăm chú của Thanh Cừ, thân thể theo bản năng có phản ứng sinh lý. Quý Hâm Thư mím mím môi, dùng tay che ngực, ngăn cản tầm mắt của em gái. Bị Thanh Cừ nhìn tiếp nữa, cô sẽ bại lộ càng nhiều.

"Chị, quần em cũng cởi đi." Phần ngượng ngùng trong lòng Quý Thanh Cừ mạnh mẽ hòa hoãn lại, nàng cảm thấy đều là nữ nhân nhìn một chút cũng không sao, mình và tỷ tỷ trước đây cũng không ít nhìn đối phương. Nàng quỳ một chân trên đất, đem quần của Quý Hâm Thư cởi đi, cùng nhau kéo xuống còn có quần lót nhỏ màu trắng tinh bên trong. Vải vóc xinh xắn dính nước trở nên hơi nặng, lần này Quý Thanh Cừ căn bản không dám nhìn nữa, thậm chí toàn bộ hành trình đều là cúi đầu nhìn sàn nhà.

Cho dù là chị em ruột, cũng có chút địa phương cấm kỵ, nơi này là vị trí tư mật nhất của nữ nhân, đương nhiên không giống như bộ ngực. Tầm mắt của Quý Thanh Cừ không có giữ lại, mãi đến tận Quý Hâm Thư dùng tay đem trên dưới che lấy, lúc này mới một lần nữa ôm lấy Quý Hâm Thư, đem cô đưa đến trong phòng tắm. Lòng bàn tay là một mảnh da thịt bóng loáng mềm mại. Quý Thanh Cừ không dám cúi đầu nhìn Quý Hâm Thư, Quý Hâm Thư cũng đồng dạng nghiêng đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Cừ, hai người nhìn nơi khác đờ ra, bầu không khí ám muội không tên.

"Chị, tự chị được không?" Quý Thanh Cừ xuyên thấu qua kính mờ, nhìn Quý Hâm Thư đứng ở bên trong, vẫn là có chút không yên lòng. "Chị không phải trẻ con, có thể chăm sóc tốt chính mình, em cũng đi tắm, đừng cảm lạnh." Quý Hâm Thư nhìn Quý Thanh Cừ cười cười, để nàng cũng nhanh chóng đi tắm rửa, Quý Thanh Cừ gật gật đầu, quyết định nhanh chóng xối nước nóng một chút thì trở lại tìm Quý Hâm Thư.

Nàng đi tới phòng tắm của một gian phòng khác, nhanh chóng đem quần áo ướt sũng trên người cởi đi, chỉ là.. Nàng cúi đầu, nhìn đỉnh ngự*c là màu hồng phấn của mình, không nhịn được đưa tay sờ một chút.

Nơi đó của tỷ tỷ, hình như đáng yêu hơn với mình, haizz.

Hết chương 8

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi