PHÂN CÁCH

Quý Thanh Cừ lo lắng cho Quý Hâm Thư, sau khi nhanh chóng tắm xong đi trở về, bên trong không có tiếng nước rơi, nói rõ Quý Hâm Thư chắc đã tắm xong rồi. Quý Thanh Cừ liếc mắt nhìn bóng người mơ hồ, nhanh chóng đem tầm mắt thu hồi. Nàng ở trước cửa đợi một chút, ngẩng đầu lên thì thấy được Quý Hâm Thư còn vẫn duy trì tư thế cũ đứng ở đó, tựa hồ vẫn không có động tác, sợ cô là gặp phải phiền toái gì, Quý Thanh Cừ gõ gõ kính mờ.

"Tỷ, làm sao rồi?"

"Không sao.. Chị rất nhanh thì xong."

Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút chậm chạp, câu nói kia cũng là sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói, Quý Thanh Cừ thấy được cô bắt đầu mặc quần áo, lúc này mới yên lòng rời khỏi trước cửa, trở lại nằm ở trên giường. Sau một lát, Quý Hâm Thư từ bên trong đi ra, gò má cô ửng đỏ, một cái tay tự nhiên rủ xuống, một cái tay khác có chút thận trọng che ở trước ngực.

Kỳ thực vừa rồi cô ở trong phòng tắm là có chút do dự, bởi vì trong quần áo Quý Thanh Cừ cho cô, chỉ có quần lót và váy ngủ, lại không có áo lót. Nữ nhân mặc áo lót ngủ đương nhiên là không thoải mái, nhưng bây giờ là ngủ cùng với Quý Thanh Cừ, Quý Hâm Thư vì để tránh cho lúng túng trên sinh lý, vẫn là muốn mặc, nhưng mà, Thanh Cừ không có chuẩn bị.

Có phải Thanh Cừ cũng không thích chính mình mặc áo lót hay không đây? Nàng hi vọng chính mình dùng tư thái như vậy cùng giường cùng gối với nàng sao? Ý nghĩ như thế ở trong óc chợt lóe lên, rất nhanh lại bị Quý Hâm Thư tự mình phủ quyết. Thanh Cừ chỉ là coi chính mình là tỷ tỷ, nàng sẽ không nghĩ tới như vậy. Ý nghĩ dị dạng trong lòng, Quý Hâm Thư đi đến phòng ngủ, cô thấy Quý Thanh Cừ dựa ở kia chờ mình, tâm trạng nhảy nhót, bước chân đều nhanh hơn một chút so với trước.

"Thanh Cừ, nghỉ sớm một chút đi." Quý Hâm Thư vén chăn lên, nằm chết dí bên người Quý Thanh Cừ, hai người hôm nay đã trải qua nguy cơ sống còn, rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, rồi lại mạnh mẽ đánh lên tinh thần, không muốn cứ như vậy mà ngủ. Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư nằm ở bên cạnh mình, cho tới bây giờ nàng còn có chút nghĩ mà sợ. Sự sợ hãi ấy đến cảm giác thân thể đều đang run rẩy. Nàng là lần đầu tiên cảm nhận được, lại đầy đủ đóng dấu trong lòng nàng.

"Tỷ, sau này đừng dọa người như vậy được không? Hôm nay nếu như em trễ một chút nữa đi tìm chị, chị có thể sẽ.." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, cuống họng có chút khàn khàn, lời kế tiếp nàng không có cách nào nói ra khỏi miệng. Hai người bọn họ là người thân cuối cùng của nhau, đối với Quý Thanh Cừ mà nói, sự tồn tại của Quý Hâm Thư là độc nhất vô nhị phía trên thế giới này.

Nàng nhỏ hơn Quý Hâm Thư tám tuổi, ở sau khi nàng sinh ra năm thứ ba mẫu thân liền qua đời rồi. Vào lúc ấy Quý Thanh Cừ chỉ là đứa trẻ ba tuổi, ấn tượng của nàng đối với mẫu thân rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ thân thể mẫu thân không tốt, luôn là ra vào bệnh viện, ba thường thường ngăn cản mình và tỷ tỷ đến thăm nàng. Quý Thanh Cừ không hiểu được tử vong, ở lúc mẫu thân tạ thế không có để lại ấn tượng quá nhiều.

Chăm sóc nàng vẫn luôn là tỷ tỷ và dì làm thuê, mãi đến tận lúc nàng 10 tuổi, phụ thân cũng rời khỏi các nàng, khi đó Quý Thanh Cừ đã biết rõ tử vong là cái gì, nàng ôm lấy Quý Hâm Thư khóc rống, tỷ tỷ lại không có rơi lệ. Cô chỉ là ôm chính mình, nói cho nàng biết không có chuyện gì, em còn có tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ sẽ che chở em.

Đối với Quý Thanh Cừ mà nói, Quý Hâm Thư là toàn bộ của nàng, thậm chí so với ba mẹ còn thân mật hơn. Tỷ tỷ sẽ ở buổi tối ôm lấy chính mình ngủ, ở khi chính mình sợ hãi ôm chặt nàng, hôn trán của nàng. Tai nạn của hôm nay để Quý Thanh Cừ không có cách nào nhanh như vậy quên đi, nàng thậm chí không thể nào tưởng tượng được, nếu có một ngày, Quý Hâm Thư cũng rời khỏi chính mình, nàng sẽ trở nên thế nào. Quý Thanh Cừ nghĩ như thế, bỗng nhiên lật người qua, đem Quý Hâm Thư dùng sức ôm chặt, cảm thấy sự sợ hãi của nàng, Quý Hâm Thư cũng đáp lại cái ôm giống vậy.

"Thanh Cừ, là chị kích động rồi, vào lúc ấy, chị rất sợ em có chuyện, căn bản không có cách nào nghĩ quá nhiều. Cho chị một cơ hội nữa, chị vẫn sẽ làm chuyện giống vậy." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, ngữ khí chắc chắn. Nghe được lời của cô, Quý Thanh Cừ tức giận bĩu môi, ở trên bả vai của Quý Hâm Thư cắn xuống, khí lực không lớn, vẻn vẹn chỉ là phát tiết bất mãn mà thôi.

"Quý Hâm Thư, điểm này của chị thật đáng ghét." Quý Thanh Cừ nhỏ giọng thầm thì, nghe được nàng trực tiếp kêu tên của mình, trong mắt Quý Hâm Thư trộn lẫn chút kinh hỉ và ý cười, kỳ thực cô không có phản cảm Quý Thanh Cừ trực tiếp kêu tên của mình chút nào, hoặc là nói.. Cô càng yêu thích nàng kêu mình như vậy.

"Lá gan không nhỏ, còn biết học cắn chị rồi a." Quý Hâm Thư nhíu mày bỗng nhiên đem âm thanh giảm thấp xuống mấy phần, Quý Thanh Cừ nghe xong, đàng hoàng im lặng, ừ, tỷ tỷ hạ thấp giọng, vẫn rất có lực uy hiếp.. Nàng sợ hãi mà.

"Còn không phải chị dọa em?" Quý Thanh Cừ nhỏ giọng phản bác, trên mặt mang nụ cười yếu ớt, nàng trừng hai mắt, mắt phượng mang theo mấy phần buồn ngủ và lười biếng, Quý Hâm Thư biết nàng buồn ngủ, cũng sẽ không tiếp lời nữa, để nàng ấp ủ ý ngủ. Quý Thanh Cừ hôm nay bận bịu cả ngày, sau đó trãi qua nghĩ mà sợ, rất nhanh thì ngủ thiếp đi.

Quý Hâm Thư nhìn dáng dấp sau khi nàng ngủ say, lại không cách an ổn mà ngủ. Thân thể hai người còn ôm chặt cùng nhau, phần thân mật này đến không dễ để Quý Hâm Thư cảm thấy tai nạn gặp phải của hôm nay cũng có thể chịu đựng. Hơi thở ra của Thanh Cừ thì ở bên gò má mình, xung quanh đều là mùi hương thoang thoảng thuộc về trên người Thanh Cừ.

Quý Hâm Thư nhắm mắt lại, có chút si mê mà ngửi, cô dùng sức đem Quý Thanh Cừ ôm chặt, để mềm mại trước ngực của hai người chặt chẽ dán vào. Thời khắc chạm nhau, đỉnh núi nhạy cảm lặng yên mở ra, đó là dục vọng của thân thể nữ nhân thành thục cực kỳ bị trêu chọc mà lên, cũng là phản ứng của Quý Hâm Thư không cách nào khống chế nhất.

"Thanh Cừ, Thanh Cừ của chị." Quý Hâm Thư nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, cô không nhịn được cọ cọ, hô hấp tăng thêm mấy phần. Cô biết Quý Thanh Cừ ngủ rất sâu, không dễ dàng bị đánh thức, vào lúc này, Quý Hâm Thư mới dám to gan, đem tay của đối phương nhấc lên, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực, mang theo ngón tay của Quý Thanh Cừ nắm ở đỉnh núi. Bàn tay của hai người không xê xích bao nhiêu, ngón tay của Thanh Cừ có thể còn dài hơn một chút so với mình, để lại trên móng tay dài còn mang theo cảm giác tê dại đầu móng để Quý Hâm Thư không nhịn được run lên mấy lần, cô ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dài thật lâu. Cô biết mình làm như vậy rất quá đáng, cô đối mặt không phải người khác, mà là em gái ruột của mình. Chị cả như mẹ, mà chính mình.. Từ khi Thanh Cừ sinh ra, vẫn đang chăm sóc nàng. Phần cấm kỵ này là một bậc thang Quý Hâm Thư không cách nào vượt qua, cô rất rõ ràng quan hệ của họ như vậy rốt cuộc là cái gì, họ sẽ bị phản đối, sẽ bị tất cả mọi người sỉ nhục.

Nhưng mà.. Mình không thể không có Thanh Cừ a.

Quý Hâm Thư nhắm mắt lại, kéo tay của Quý Thanh Cừ ở trên vật mềm đầy đặn của mình xoa bóp, lúc này, người trong giấc mộng bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, dọa đến Quý Hâm Thư lập tức buông tay ra. Sau một lát cô mới phát hiện, Quý Thanh Cừ chẳng qua là lên tiếng thôi, cũng không có tỉnh lại. Dù là như vậy, Quý Hâm Thư cũng không dám làm tiếp cái gì.

Cô nắm lấy tay của Quý Thanh Cừ khoát lên bên hông mình, lại đem chân của chính mình cùng nàng đan xen nhau. Làm tốt những thứ này, Quý Hâm Thư hài lòng mà liếc nhìn mặt ngủ của Quý Thanh Cừ, đem một nụ hôn rơi vào môi nàng. Hôn trộm như vậy lần đầu phát sinh ở khi Thanh Cừ còn nhỏ, người đầu tiên hôn nàng là chính mình, như vậy thì đủ rồi. Quý Hâm Thư nhắm mắt lại, đưa tay từ dưới cổ của Quý Thanh Cừ đi vòng qua, đem cả người nàng ôm ở trong ngực, coi như là chính mình ngủ thiếp đi, cũng không ai cướp đi được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ càng tỉnh lại sớm hơn Quý Hâm Thư, nàng ngay lập tức phát hiện vấn đề. Tối hôm qua mình là ngủ theo quy quy củ củ, nhưng mà bởi vì tướng ngủ của nàng rất tệ, đến mức tư thế của nàng sáng nay có chút không chịu nổi nhìn thẳng. Nàng ôm chặt lấy Quý Hâm Thư, đem cả người cô đều đặt ở trong lồng ngực của mình, tay còn khoát lên bên hông của cô. Như chỉ là như vậy, vẫn sẽ không để Quý Thanh Cừ lúng túng như thế, mà là chân của nàng, đang dừng ở vị trí vô cùng "có lỗi".

Bên trên đầu gối là xúc cảm ấm áp mà mềm mại, Quý Thanh Cừ ý thức được, chính mình lại đem chân đẩy ở giữa chân của Quý Hâm Thư, vị trí như vậy thực sự không lịch sự. Trước tiên không nói quan hệ của mình và Quý Hâm Thư, coi như là hai bạn nữ giới, tỉnh lại sau giấc ngủ, một người trong đó đem chân đẩy giữa hai chân người kia, cũng là rất kỳ quái.

Quý Thanh Cừ có chút lúng túng, nàng muốn đem chân rút trở về, cũng không biết có phải kinh động Quý Hâm Thư không, cô "Ngô" một tiếng, ở trong lồng ngực của mình cọ nhẹ qua. Khoảng cách gần như thế, Quý Thanh Cừ thấy được gò má trong trắng lộ hồng của Quý Hâm Thư, lông mi của cô rất dài, ôn hòa che ở trên mí mắt, tỏa ra vảy mắt nhàn nhạt. Dưới mắt trái, nốt ruồi lệ chí vừa tròn vừa nhỏ kia, đáng yêu đến để người rất muốn đưa tay đi sờ một một cái.

Quý Hâm Thư bình thường thành thục thận trọng, nhưng bây giờ, cô bị chính mình ôm lấy, hiếm thấy để lộ ra cảm giác có chút đáng yêu. Quý Thanh Cừ ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói trong phim ảnh từng nói. Người có bạn gái xinh đẹp, nhất định sẽ là người hiền lành, bởi vì nàng mỗi sáng sớm tỉnh lại cũng có thể cảm nhận được nhan sắc tuyệt đẹp của đối phương tấn công dữ dội, sẽ không nhịn được cảm kích Thượng Đế, yêu quý cuộc sống.

Lúc Trước Quý Thanh Cừ cảm thấy lời này đặc biệt nói quá, không thể tin chút nào, hiện tại nàng lại cảm thấy, lời này không phải không có lý. Tuy không phải bạn gái, thế nhưng, tỷ tỷ nhà mình khẳng định còn thân hơn với bạn gái mà.

Tỷ tỷ của mình thật là đẹp, Quý Thanh Cừ nghĩ như vậy, ở trong lòng nhận câu, đương nhiên, mình cũng không kém.

Hết chương 9

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi