PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

Nhóc con rất biết điều, ăn cơm cũng rất ngoan ngoãn, không cần người khác cho ăn, cũng không biếng ăn, khẩu phần không hề ít, ăn hết một cái bánh bao nhân thịt.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyễn Hạ mang theo Vượng Tử, kéo hành lý ra ngoài.

Trang phục hôm nay cô mặc cũng rất thoải mái, có điều đối với nhan sắc cấp bậc nữ thần như nguyên chủ, hơn nữa còn có một đứa bé đáng yêu như Vượng Tử, một tổ hợp này đi đến sân bay vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Vượng Tử hôm nay rất hưng phấn, nhìn đông nhìn tây cái gì cũng thấy tò mò, hôm nay nhóc được đi máy bay đấy!

“Chúng ta sẽ bay lên trời sao?” Nhóc hỏi.

Nguyễn Hạ cũng bị cậu bé chọc cười: “Đúng vậy chúng ta sẽ bay lên trời.”

“Vậy chúng ta có thể lăn lộn trên mây không?”

“Không thể.” Nguyễn Hạ nghiêm túc sửa lại: “Con hơi nặng, phải rất nhẹ mới có thể lăn được.”

“Ồ.”

Ngồi ở bên cạnh bọn họ là một người đàn ông đeo kính râm, nghe hai mẹ con nói chuyện mà anh ta cũng phải bật cười, phát ta âm thanh trầm thấp.

Nguyễn Hạ quay lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh ta.

“Nhóc con, em rất đáng yêu.” Người đàn ông trẻ tuổi nói, Nguyễn Hạ năm nay cũng còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, cũng không ai nghĩ một cô gái còn trẻ như vậy lại có một đứa con trai lớn như Vượng Tử, vậy nên người đàn ông này tưởng Vượng Tử là em trai của cô cũng là điều rất bình thường.

Nguyễn Hạ có đôi chút tiếc nuối, phải biết là chỉ cần một cặp kính râm thôi là có thể đóng giả làm một anh chàng đẹp trai rồi

Đừng nhìn người này lúc đeo kính, nhìn thì có vẻ rất đẹp trai nhưng nếu gỡ cặp kính này ra thì…

Cô chưa kịp nói gì, Vượng Tử đã rất nghiêm túc trả lời: “Cháu không phải em trai, cháu là con trai bảo bối của mẹ.”

Người đàn ông trẻ tuổi: “…”

Vượng Tử còn nói: “Chú, cháu với mẹ muốn đi tìm ba, cháu có ba.”

Nguyễn Hạ che miệng Vượng Tử, đối với người đàn ông trẻ tuổi kia nở một nụ cười nhã nhặn: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để bụng.”

Vượng Tử lầm bầm vài tiếng, sau đó cũng im lặng.

Chờ người đàn ông trẻ tuổi kia rời đi, Vượng Tử mới nói: “Mẹ, mẹ đừng bỏ con, cũng đừng bỏ ba.”

Nguyễn Hạ liếc mắt một cái: “Nhóc con rất hiểu chuyện.”

Người đàn ông trẻ tuổi kia chắc là muốn tiếp cận cô, nhưng không ngờ nhóc con này bảo vệ lãnh thổ của mình rất chắc chắn.

Chờ ngồi lên máy bay, lần này Nguyễn Hạ vung tiền xa xỉ, mua hẳn vé khoang hạng nhất, dù sao nguyên chủ cũng có tiền, không không, là chồng nguyên chủ rất có tiền.

Đi máy bay đương nhiên không vui như trong tưởng tưởng của cậu nhóc, nên Tống Thư Ngôn rất thất vọng.

Nhóc còn tưởng có thể bay bay ở bên ngoài, có thể chạm tay vào mây chứ.

Sau khi kí kết hợp đồng cũng như xem xét lại một vài điều khoản nhỏ, Tống Đình Thâm ngồi trên xe xem lại thông tin chuyến bay mà Nguyễn Hạ gửi cho anh, xác định lại thời gian, nói với trợ lý: “Tiểu Trần, quay về khách sạn đặt một phòng, tốt nhất là phòng ngay bên cạnh của tôi.”

Tiểu Trần có chút ngạc nhiên, nhưng do là việc riêng của ông chủ, anh ta cũng không định hỏi nhiều, chỉ đáp ứng một tiếng.

“Bây giờ đi ra sân bay.” Tống Đình Thâm nhìn bên ngoài xe, giọng điệu rất bình thản, vào lúc này, không ai đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì: “Con trai của tôi sắp đến.”

Tiểu Trần đi theo Tống Đình Thâm vài năm, anh ta đương nhiên đã gặp con trai của giám đốc, là một cậu bé rất đẹp trai đáng yêu, tính cách rất hoạt bát, được mọi người yêu mến. Mỗi lần Tống Đình Thâm dẫn cậu bé đến công ty, đều khiến cho những cô gái ở đó muốn thành lập ra hội nhóm bắt cóc trẻ con.

Có điều, con trai Tống tổng không phải chỉ mới ba tuổi sao? Làm sao có thể tự mình đến đây được? Ai dẫn cậu bé đến sao?

Trong khoản thời gian ngắn, bộ não của Tiểu Trần liên tục hoạt động, Tống tổng không có họ hàng thân thích, ít nhất theo anh ta biết là như vậy. Sẽ không phải là Tống phu nhân trong truyền thuyết chứ?

Anh ta đã gặp vị Tống phu nhân kia mấy lần, có điều những lần đó khoảng cách cũng hơi xa, bằng không thì cũng là do cô có đeo kính râm. Truyền thuyết về cô gái này trong công ty cũng không ít.

Có người nói, bốn năm trước, Tống phu nhân còn chưa tốt nghiệp đại học, đi làm thêm ở công ty, gây thương nhớ cho các nam đồng nghiệp, cô rất xinh đẹp, đến trình độ khiến người ta phải ngạc nhiên. Cô đến công ty một thời gian thì quay lại tiếp tục học, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất gả cho Tống tiên sinh, mấy tháng sau thì sinh hạ một bé trai.

Có người cũng ngầm trêu chọc nói rằng, Tống phu nhân đã sớm cùng Tống tiên sinh xác định mối quan hệ, đi đến công ty cũng chỉ là để khẳng định tư vị của chính cung hoàng hậu mà thôi.

Cũng có người nói Tống phu nhân dựa vào thủ đoạn để mang thai, mẫu bằng quý tử sau đó gả cho Tống tiên sinh.

Có đủ loại lời đồn, điều chắc chắn nhất là cuối cùng họ đã kết hôn.

Có một việc kỳ quái là, Tống phu nhân không bao giờ đến công ty. Cho dù là Mừng năm mới hay một loại tiệc chúc mừng nào đó, Tống phu nhân sẽ không bao giờ ra mặt. Có người nói vì tính chiếm hữu của Tống tiên sinh quá cao, nên giữ vợ ở trong nhà…

Tất cả những lời đồn này đều là giả, Tiểu Trần khẳng định.

Sau khi Tống tiên sinh kết hôn, anh ta mới bắt đầu được nhận làm trợ lý. Trong mấy năm nay, Tống tiên sinh và Tống phu nhân rất ít khi xuất hiện cùng lúc. Hơn nữa, cũng không thấy tiên sinh nhắc nhiều đến phu nhân. Theo trực giác của phái nam, đây căn bản không phải là độc chiếm mà là không muốn nhắc tới, cũng không muốn nghĩ tới.

Giống như hiện tại, có thể mang con trai của Tống tiên sinh đến đây cũng chỉ có thể là Tống phu nhân, nhưng Tống tiên sinh chỉ nói là con trai anh muốn tới, cũng không nhắc đến điều gì nữa, cái này càng có thể nhận ra quan hệ của hai người họ cũng không phải quá tốt.

Sáng sớm hôm nay Nguyễn Hạ đã gửi mã số chuyến bay cho Tống Đình Thâm, không quan tâm anh có xem hay không, cô cảm thấy vẫn cần phải nói một tiếng, chỉ là không ngờ rằng vừa xuống khỏi máy bay, cô bế bạn nhỏ Tống Thư Ngôn đi ra ngoài, liền thấy được anh, còn cả trợ lí của anh nữa.

Nhóc mập mạp phản ứng nhanh hơn, giãy khỏi tay cô, như một viên đạn nhỏ lao ra ngoài, nện vào trong lồng ngực của Tống Đình Thâm.

Tống Đình Thâm thuận thế ôm lấy cậu, hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của cậu, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi