PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

“Ba, con nhớ ba!” Nhóc mập mạp hai tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ.

Nếu nói về tình cảm, cho dù Nguyễn Hạ có đối tối với cậu hơn nhưng thứ hạng của cô vẫn ở sau Tống Đình Thâm, dù sao thì bình thường nhóc mập mạp cũng ở chung với Tống Đình Thâm nhiều hơn.

Nguyễn Hạ nhớ tới một chuyện, năm ngoái nhóc mập mạp đi nhà trẻ, nhà trẻ vẫn luôn có hoạt động nhưng nguyên chủ không có kiên nhẫn nên chẳng đi bao giờ. Đại khái Tống Đình Thâm cũng hiểu được tính cách của cô ấy, cho nên lần nào cũng tự mình đến tham gia hoạt động ở nhà trẻ của con mình.

Một nhà ba người này rất ít khi ở cùng nhau.

Đây là lần đầu tiên trợ lí Trần đánh giá Nguyễn Hạ ở cự li gần như thế này.

Nói là thán phục cũng không đủ, con trai của Tống tổng có vẻ ngoài rất giống Tống phu nhân, có điều có thể trên phương diện nhan sắc cậu cũng không hoàn toàn kế thừa ưu thế của cô, chỉ là so ra ngay cả nữ minh tinh đang nổi tiếng cũng chẳng xinh đẹp bằng cô.

Đột nhiên trợ lí Trần cảm thấy nghi ngờ tin đồn Tống phu nhân bày mưu để gả cho Tống tổng, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ Tống tổng không hề động tâm hay sao?

Sau khi Tống Đình Thâm ngọt ngào đủ với con trai mình, cuối cùng cũng nhìn về phía Nguyễn Hạ, có điều ánh mắt của anh rất bình tĩnh, không hề vui sướng, anh nói với Nguyễn Hạ: “Cô vất vả rồi.”

Theo lí mà nói bình thường vợ chồng không nên xa lạ như vậy, có điều cho dù là nguyên chủ hay là Nguyễn Hạ, cũng không hề cảm thấy mất mát trước thái độ như vậy của anh.

Nguyên chủ không yêu anh, chỉ yêu tiền của anh, yêu cuộc sống thoải mái mà anh mang đến cho cô ấy. Nguyễn Hạ thì lại càng không phải nói, người này chỉ có thể xem như người dưng, người dưng với người dưng không phải nên khách khí, lễ phép, xa cách hay sao?

“Không có gì.” Nguyễn Hạ trả lời.

Trợ lí Trần nhận thẻ hành lí từ Nguyễn Hạ, chuẩn bị đi lấy hành lí, còn gia đình ba người có giá trị sắc đẹp cao này thì đi về phía bãi đỗ xe.

Dọc đường đi, Nguyễn Hạ quyết định chọn làm một nhân vật phụ im lặng, nghe nhóc mập mạp kể chuyện và thổ lộ nỗi nhớ với ba nó là được rồi.

Trên xe, dường như Nguyễn Hạ với Tống Đình Thâm chẳng nói với nhau câu nào, thế cũng tốt, cô nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Thời gian trôi qua khoảng hơn nửa tiếng, xe dừng lại ở cửa khách sạn, trợ lí Trần đã gọi điện thoại đặt phòng từ sớm, đã đặt xong phòng rồi. Khi anh ta đưa thẻ phòng cho Nguyễn Hạ, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu kinh ngạc, Tống phu nhân mang theo con đến thành phố A tìm Tống tiên sinh, một nhà ba người này lại thuê hai căn phòng là kiểu gì? Anh ta cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chuyện gì rất to tát kinh khủng lắm.

Nguyễn Hạ lại chẳng kinh ngạc chút nào, còn cười tủm tỉm cảm ơn trợ lí Trần.

Thế là phải rồi.

Nếu như thật sự ở cùng một căn phòng, vậy thì cô mới thấy không vui.

Cho dù hiện tại trên danh nghĩa cô là Tống phu nhân nhưng trên thực thế thì quan hệ của cô với Tống Đình Thâm ấy à… cũng chỉ là người xa lạ.

Đương nhiên, Tống Đình Thâm cũng chẳng mong gặp cô, không thích cô, đây cũng là sự thật có thể thấy được rất rõ.

Nhóc mập mạp rất xoắn xuýt, cậu biết ba với mẹ không ngủ chung một phòng với nhau, có điều với nhận thức của cậu lúc này cũng không phát hiện ra chuyện này xảy ra giữa vợ chồng với nhau là rất kỳ quái, cho nên mãi đến khi ra khỏi thang máy, cậu vẫn còn xoắn xuýt, vậy thì là ngủ cùng với ba hay ngủ cùng với mẹ?

Nguyễn Hạ kéo theo hành lí lấy từ chỗ trợ lí Trần rồi nhanh chóng tìm được phòng của cô, cà thẻ đi vào.

Đây là một khách sạn năm sao, hơn nữa cũng từng được sửa sang lại hai năm trước, cho nên tất cả thiết bị ở đây đều rất mới, căn phòng này rộng khoảng ba bốn mươi mét vuông, cái gì cần thiết cũng đều có cả.

Cô không quan tâm cặp cha con kia, sau khi sửa soạn xong hành lí liền ngồi phịch ở trên giường, nghiêng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất.

Góc nhìn rất tốt, nhất định buổi tối sẽ còn đẹp hơn nữa.

Cô cũng đã từng tới thành phố A rồi, tất nhiên lần này đến không còn suy nghĩ muốn du lịch nữa, cô đến đây để cứu một mạng người xây bảy tòa tháp.

Vốn dĩ cô đến thành phố A vội vàng như vậy là bởi vì trong nội dung tiểu thuyết còn hai ngày nữa là đến ngày Tống tiên sinh “lĩnh cơm hộp”.

Trong nội dung tiểu thuyết, nhóc mập mạp đổ bệnh bị sốt cao, dì lại không liên hệ được với nguyên chủ, chỉ có thể gọi điện cho Tống tiên sinh. Vốn dĩ Tống tiên sinh dự định sáng hôm sau sẽ bay, liền yêu cầu trợ lí sửa lại thành đêm khuya, thời tiết giữa hè thay đổi thất thường, nói thay đổi là thay đổi, buổi tối liền đổ một trận mưa to, trên đường đến sân bay, xe của Tống tiên sinh va chạm với một chiếc xe vận tải, Tống tiên sinh cùng trợ lí đều tử vong tại chỗ.

Thật ra dựa theo nội dung vở kịch, chỉ cần anh không về sớm hơn dự tính, như vậy thì khả năng tránh được trận tai nạn giao thông này là rất lớn, Nguyễn Hạ cũng không nhất định phải cố ý đến thành phố A. Có điều khi đọc bộ tiểu thuyết kia, cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của Tống tiên sinh rất kỳ lạ, cô cho rằng đây chính là một đoạn tiền đề mà tác giả thiết lập nên, ai biết đến khi cô đọc hết bộ tiểu thuyết rồi, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi