PHẤN HOA LẦU XANH

Mợ Hai tên là Đinh Hương.

Khi Đinh Hương bước chân vào nhà họ Ngô, với tư cách là mợ cả, là đàn chị, tôi đương nhiên không thể tỏ ra nhỏ nhen. Tôi mang tặng mợ hai mấy món đồ trang sức và chiếc gối thêu đôi chim uyên ương. Vỏ gối do đích thân tôi lựa chọn chất liệu, phải là loại tơ lụa hạng nhất, vừa mịn vừa mềm. Màu sắc cũng do chính tay tôi lựa chọn, màu đỏ đậm, là màu của sự may mắn và ân ái. Đôi chim uyên ương cũng do chính tay tôi thêu. Tôi đặc biệt thích chim uyên ương. Khi thêu đôi chim ấy, tôi nghĩ, chúng tượng trưng cho tình yêu, tượng trưng cho sự chung thủy, mãi mãi không chia lìa. Ruột gối cũng do một mình tôi làm, ngoài vỏ hạt kiều mạch ra, bên trong ruột gối còn có thêm sợi bông, tơ hoa cói và cánh hoa khô nữa. Những chất liệu ấy vừa có thể giúp thanh nhiệt, an thần, sáng mắt, lại còn có tác dụng chữa bệnh đau nửa đầu. Tôi biết, tướng công có bệnh đau nửa đầu, trước đây, tôi thường nghe thấy chàng kêu ca về điều đó.

Đinh Hương nhận tất cả những món quà đó, cô ấy lộ rõ vẻ vui sướng và bất ngờ, còn hạnh phúc ôm chầm lấy tôi trước mặt tướng công, nói rằng có người chị tốt như tôi là phúc phận có được từ kiếp trước của cô ấy.

Đinh Hương lớn hơn tôi bốn tuổi, nhưng cô ấy cứ luôn miệng gọi tôi là chị. Người đến trước, kẻ đến sau, một tiếng “chị” ấy, lại có thể gọi một cách uyển chuyển, thân mật đến thế, tôi nghĩ, người khác chắc gì đã làm được như vậy.

Sau khi Đinh Hương chính thức trở thành mợ hai, tôi giống như một Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung. Mặc dù vẫn ngồi ở vị trí Đông cung đó, nhưng trong ánh mắt của đám a hoàn, tôi đã cảm nhận được vị trí thật sự của mình.

Thường ngày, tướng công rất ít khi nói chuyện với tôi, ngày đầu tiên Đinh Hương đến, chàng bỗng nhiên chủ động tìm tôi nói chuyện:

“Ta lấy thêm thiếp chẳng qua chỉ vì cái bụng của nàng không chịu nghe lời, ta cũng chỉ muốn tìm thêm một người san sẻ bớt gánh nặng cho nàng. Nàng là mợ cả, cô ấy là mợ hai, về sau hai chị em phải chung sống hòa thuận. Nàng không còn là tiểu thư như trước đây nữa, phải hiểu chuyện hơn, rộng lượng hơn, phải biết mình biết người, đó là quy định đối với mợ cả!”.

Tướng công muốn tôi hiểu chuyện hơn, sợ tôi sẽ ức hiếp Đinh Hương nên mới tiêm cho tôi một mũi thuốc dự phòng đây mà.

Thực ra, những điều này, không cần nói tôi cũng tự hiểu được, nhưng chàng đã chủ động nói với tôi, tôi như người được yêu chiều mà cảm thấy giật mình. Tôi vội vã ngoan ngoãn cúi đầu, nói – “Thiếp biết rồi”.

Cũng từ đó về sau, tôi rất ít khi được nhìn thấy tướng công.

Buổi tối, khi tắm rửa, tôi vẫn thả mấy cánh hoa vào nước tắm, sợ rằng nếu tướng công bất ngờ trở về phòng, ôm lấy tôi, chàng lại thấy tôi không còn hấp dẫn.

Đương nhiên, nỗi lo lắng ấy chỉ là thừa thãi, cánh hoa trong nước tắm chỉ có một tác dụng duy nhất, đó là làm thơm mát cơ thể tôi, trêu ghẹo trái tim cô đơn của tôi.

Đêm khuya, ánh nến lay lắt trong gió, cũng giống như tôi đang run rẩy trong gió.

Con bé a hoàn đến bên – “Mợ cả, mợ đi ngủ sớm đi.”

Tôi nói tôi không buồn ngủ, đôi tay vẫn mải mê chơi đùa với chiếc trâm bằng trân châu mà tướng công đã tặng cho tôi.

“Mợ cả, mợ đi nghỉ sớm đi. Bên phòng mợ hai, đèn đã tắt từ lâu rồi.”

Tôi nhìn con bé a hoàn, không biết tự bao giờ, nó đã trở nên to gan, ăn nói không hề dè chừng gì nữa.

Tôi không để lộ sự tức giận ra ngoài, tôi ý thức được rằng mình không có tư cách gì để tức giận vì chuyện đó.

“Em đi ngủ trước đi.” – Tôi bình tĩnh nói.

Con bé a hoàn đưa tay lên dụi dụi mắt rồi bước ra ngoài.

Đêm đó, trận mưa đầu tiên của mùa đông đã rơi xuống. Từng giọt mưa tí tách tí tách, một cơn gió thổi tới, mưa bay vào làm ướt cả chiếc gương đồng trên bàn phấn.

Tôi nhìn về hướng Đông Nam, ánh nến qua cửa sổ phòng bên đó quả nhiên đã tắt rồi, tôi đoán xem tướng công giờ này đang làm gì, thì thầm trò chuyện? Ân cần chăm sóc mợ hai? Vui thú với trò cá nước? Hay đang ngủ ngon trong vòng tay người đẹp?

Tôi cảm thấy vô cùng chua xót! Nhưng sau đó, tôi lại tự trách mình đã quá ích kỷ.

Đêm đó, trong lòng tôi cũng có một trận mưa, một trận mưa thê lương, thấm đẫm trái tim nặng nề của tôi.

Mấy đêm liền sau đó, tôi đều không tài nào chợp mắt nổi.

Một buổi sáng, tôi đang nằm nhoài người trên bàn, mơ hồ nhắm mắt lại, con bé a hoàn thân cận của tướng công bỗng chạy vào tìm tôi.

“Mợ cả, thiếu gia cho gọi mợ.” – Đôi mắt con bé a hoàn đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.

“Thiếu gia đang ở đâu?” – Tôi không kịp suy nghĩ gì, hỏi luôn.

Con bé không trả lời, đi trước dẫn đường, tôi vội vã theo sau.

Tôi được dẫn đến phòng của Đinh Hương.

Vừa vào đến cửa, tôi đã ngửi thấy một thứ mùi vô cùng ngột ngạt, tôi còn nghe được tiếng cười khúc khích của Đinh Hương từ sau tấm bình phong.

“Thiếu gia, mợ cả đến rồi.” – A hoàn khe khẽ bẩm báo.

“Ừm… đưa mợ cả vào đây.”

Tôi cảm thấy khó hiểu, lặng lẽ bước vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đỏ mặt tía tai.

Tướng công đang ngồi trên giường, không một mảnh vải che thân, còn Đinh Hương dường như cũng đang trần truống nằm đắp chăn ngay bên cạnh, tấm chăn chỉ vừa kéo ngang tới ngực cô ấy, nửa kín nửa hở để lộ ra đôi gò bồng đào trắng mịn căng tròn. Trên môi cô ấy là nụ cưới chiến thắng và khiêu khích.

Tôi vội vàng cúi đầu xuống, không hiểu nổi tướng công cho gọi tôi đến là có dụng ý gì.

“Con a hoàn kia thật là vụng về, ngay cả quần áo cũng không biết mặc. Bản thiếu gia đã quen được nàng mặc quần áo cho rồi, mà cũng chính là do Đinh Hương đã gợi ý cho ta gọi nàng đến đây giúp ta mặc quần áo, vì vậy mới gọi nàng tới đây.” – Giọng nói quen thuộc của tướng công vang lên trên đầu tôi, giọng nói của chàng lúc này nghe thật dịu dàng, dường như có thể vắt được nước từ giọng nói ấy. Tôi khẽ liếc về phía tướng công, ánh mắt của chàng nãy giờ vẫn chỉ tập trung vào chỗ nhấp nhô trên khuôn ngực của Đinh Hương.

Cúi đầu thật thấp, không nói gì, tôi chờ đợi chỉ thị của chàng.

“Từ nay, mỗi sáng sớm, nàng cứ đợi ở phòng, ta ngủ dậy sẽ cho a hoàn sang gọi. Lúc ấy, nàng phải sang đây giúp ta mặc quần áo! Biết chưa?” – Tướng công quay sang nhìn tôi, giọng nói lập tức trở lại vẻ uy quyền không thể kháng cự.

Tôi gật gật đầu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tôi bỗng thấy sống mũi mình cay cay, tôi muốn khóc, muốn ngăn dòng nước mắt lại nhưng không thể ngăn được.

Từng giọt nước mắt như những giọt trân châu rơi xuống nền nhà.

Tôi biết, tướng công không thích nhìn phụ nữ khóc, vì vậy, tôi vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt, nhưng thật tồi tệ, càng lau, nước mắt càng chảy nhiều hơn!

Tôi vừa cảm thấy ấm ức, lại vừa cảm thấy sợ hãi, không khống chế nổi cảm xúc của mình, hai vai tôi bắt đầu rung lên.

Trong phòng lúc đó rất yên lặng, và rồi, má trái của tôi đón nhận một tiếng “bốp”. Một tiếng kêu vang, đanh gọn, vừa hay rất tương phản với không khí yên lặng lúc đó, tôi ngờ rằng mình còn nghe thấy cả tiếng vọng lại của cái tát đó.

Tướng công giơ tay phải lên, tát mạnh vào mặt tôi, vừa tát vừa mắng – “Đừng giở bộ mặt đó ra nữa! Có tin rằng ta sẽ đánh chết ngươi không hả?”.

Lần này, tướng công ra tay rất mạnh, tôi bị đánh tới nỗi ngã vật xuống đất, chiếc trâm cài đầu bằng trân châu rơi xuống, mái tóc tôi cũng bị xổ tung ra.

Đinh Hương yểu điệu kêu lên một tiếng, giống như tiếng kêu của một chú mèo đang sợ hãi. Tướng công cười hì hì cúi người xuống vỗ về cô ấy.

Lúc này, con bé a hoàn thân cận của tôi bỗng nhiên lao vào, quỳ xuống bên cạnh tôi, run rẩy nói – “Thiếu gia, thiếu gia, xin thiếu gia đừng đánh mợ cả nữa! Đã ba đêm rồi, mợ cả không hề chợp mắt, chỉ ngồi để đợi thiếu gia! Thiếu gia, xin cậu đừng đánh mợ cả nữa!”.

Tôi ngạc nhiên mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn con bé a hoàn. Cái con bé tùy tiện này, lẽ nào nó không biết, làm như vậy thì nó cũng sẽ bị liên lụy hay sao?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, trong mắt nó đầy ắp sự quyết tâm muốn bảo vệ chủ nhân của mình.

Tướng công bấy giờ không nói được lời nào, ngạc nhiên nhìn về phía tôi.

Tấm thân Đinh Hương trong chăn đang động đậy, hình như cô ấy đang dùng chân hích hích vào tướng công.

Tướng công bấy giờ mới định thần lại – “Còn không mau giúp ta mặc quần áo sao?” – Chàng nói với tôi, chỉ có điều, giọng nói đã hòa nhã hơn rất nhiều.

Tôi đứng dậy, cẩn thận giúp chàng mặc quần áo.

Con bé a hoàn đã nhặt giúp tôi cây trâm bằng trân châu và đang cúi đầu đứng đợi bên ngoài tấm bình phong.

Mặc xong áo ngoài, tôi giúp tướng công thắt dây lưng rồi quỳ xuống giúp chàng đi giày. Giống hệt như trước đây.

Chỉ có điều, lần này, chàng đang ở trong phòng của Đinh Hương. Chỉ có điều, lần này, chàng đang ở trong phòng của một người phụ nữ khác.

Đôi mắt lại được dịp nóng lên, một giọt nước mắt ngăn không kịp đã trào ra khỏi đáy mắt, rơi xuống chiếc ủng của tướng công. Tôi thầm cầu khấn trời phật, mong sao chàng không nhìn thấy cảnh ấy.

Chàng cúi người xuống, nâng cằm ép tôi ngẩng đầu lên.

Tử thần lại đến.

Tôi nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt theo đà lại rơi xuống.

Chờ đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng chửi mắng hay đánh đập nào. Một lát sau, tôi cảm nhận được một ngón tay đang lướt qua mặt mình, dường như ngón tay ấy đang giúp tôi lau nước mắt.

Tôi không dám tin vào cảm giác của mình nữa. Tôi mở mắt ra nhìn, bắt gặp tướng công đang nhíu mày, đôi mắt đẹp của chàng đang nhìn tôi đầy thương cảm.

Tôi mở miệng nhưng không nói được lời nào.

“Rốt cuộc thì nàng đang khóc vì điều gì? Ấm ức lắm hay sao? Bản thiếu gia chỉ là đã quen với việc được nàng mặc quần áo giúp thôi mà.” – Tướng công giải thích với tôi.

Tôi có thể hiểu đó là một lời an ủi không?

Đôi môi đang mở ra nửa chừng của tôi bỗng trở nên run rẩy, tôi không dám tin vào tai mình nhưng cũng không giấu được sự vui sướng.

“Được rồi, nàng về phòng đi.” – Tướng công không nói thêm gì nữa, đứng bật dậy bước ra ngoài.

Chàng không chào bất cứ người nào có mặt trong phòng lúc đó, kể cả cái cô Đinh Hương mặt mũi đang hằm hằm vì tức giận kia.

Tôi lại vô cùng hài lòng với một kết cục như vậy.

Con bé a hoàn bước vào đỡ tôi dậy, đưa lại chiếc trâm bằng trân châu cho tôi.

Khi quay người đứng dậy, tôi nhìn thấy tay của Đinh Hương đang nghịch một chiếc trâm làm bằng trân châu, giống hệt như chiếc trâm cài đầu của tôi.

Tướng công tặng quà cho cô ấy, nhân tiện mua một chiếc tặng cho tôi? Hay là chàng mua quà tặng tôi, nhân tiện mua thêm một chiếc cho cô ấy?

Cả hai chúng tôi đều không thể biết được đáp án.

Chỉ có điều, khi đem so sánh khuôn mặt ảm đạm, tự ti của tôi với khuôn mặt tự tin, nũng nịu của Đinh Hương, kết quả là luôn cho thấy rằng cô ấy là người chiến thắng.

Khẽ buông một tiếng thở dài, tôi quay người bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi