PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

Tôn Vấn Cừ giảng bài cho Phương Trì vẫn là như cũ, nói rất nghiêm túc, trật tự cũng rõ ràng, Phương Trì nghe cũng rất cẩn thận, cậu không muốn chốc nữa làm không được lại bị Tôn Vấn Cừ cười.

Giảng những bài chưa làm được xong, Tôn Vấn Cừ rất kiên nhẫn nhìn cậu làm tiếp bài ở trang sau, đụng tới bài không làm được sẽ giảng.

Nói thật, Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ đang nghiêng đầu giảng bài cho cậu, nếu như thầy giáo cứ lên lớp như vậy, có lẽ cậu đã chẳng ngủ gà ngủ gật....

Chật vật xong được một đề, Phương Trì cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

"Rồi, cậu chơi một lúc đi," Tôn Vấn Cừ đứng lên, chậm rãi xoay người, "Thắt lưng tôi cũng mỏi rồi, tôi phải nằm một lúc."

"Cảm ơn anh." Phương Trì nói.

"Không có gì." Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

Phương Trì không nói gì, cũng nhìn hắn, qua mấy giây liền cùng Tôn Vấn Cừ cười, tuy không nói rõ được là làm sao, nhưng cảm thấy giữa cậu và Tôn Vấn Cừ nói câu "cảm ơn", "không có gì" là chuyện rất buồn cười.

Tôn Vấn Cừ trở về phòng, đóng cửa lại, không biết là ngủ hay đang vẽ tiếp.

Lúc Phương Trì đi qua cửa phòng, cố nhịn lại ý nghĩ liếc mắt qua khe cửa, bước nhanh chạy xuống tầng.

Ba mẹ và ông bà đều đang bận bịu trong sân trong nhà bếp, thật ra, có vài món ăn đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, mà Tết nhất chính là như vậy, như thể mãi mãi đều đang chuẩn bị đồ ăn, bận bịu trên trận địa nhà bếp từ hừng đông đến tối trời.

Những lúc thế này, Tiểu Tử sẽ vui vẻ nhất, ngồi xổm bên ngoài nhà bếp, chờ ăn đồ thừa sau khi nấu ăn xong.

"Đi bộ đi." Phương Trì đi qua, đá lên mông nó một cái.

Tiểu Tử đứng dậy, đi theo sau cậu ra khỏi sân.

Ra sân, đi về hướng cửa thôn mấy bước, Phương Trì liền dừng lại, lùi trở lại cổng, nhìn đôi câu đối.

"Xuân đáo tiền đường hoa tự cẩm

Nhật lâm đình thượng nhân như rồng."

Vừa nhìn đã biết là chữ Tôn Vấn Cừ, nét chữ mạnh mẽ, thế nhưng xem nội dung lại không hiểu, chỉ có thể đoán được, chọn hai câu này hẳn là phong cách của Tôn Vấn Cừ.

"Thế nào?" Bà nội cầm trong tay con gà, vừa tóm vào đám lông tung tóe, vừa cùng cậu nhìn, "Vốn là không có ý định viết câu này, là Thủy Cừ bảo câu này tương đối có ý thơ, bà với ông con nghĩ, mấy chục năm rồi, hai ta ý thơ một lần cũng được."

"Vốn là định viết cái gì?" Phương Trì cười.

"Ông nội con nghĩ cái gì mà "Đại phú đại quý đại cát đại lợi", câu sau thì không nghĩ ra được," Bà nội nở nụ cười, "Thủy Cừ trôi chảy nghĩ thêm cho câu "Thêm phúc thêm thuận thêm tài thêm đinh"."

Phương Trì ngây người, trong lòng không hiểu sao lại nhói lên.

*"Đinh" trong câu này nghĩa là con trai, ý là mong có thêm con cái thừa tự.

"Sau đó ông con bảo không hay, thơ mới hay, liền dùng thơ." Bà nội nói tiếp.

"À..." Phương Trì sờ mũi, "Thơ hay."

Bà nội quay lại nhà bếp bận bịu, Phương Trì ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên tầng, dẫn Tiểu Tử chậm rãi tản bộ trên đường.

Lúc đi về hướng cổng thôn, đi qua cổng mấy nhà hàng xóm, đều thấy hẳn là câu đối Tết Tôn Vấn Cừ viết, đều là lời may mắn thông thường.

Phương Trì liền hơi buồn cười, không biết lúc Tôn Vấn Cừ viết những thứ này, có phải là cũng không để người khác nhìn không, lại cũng cảm thấy, một người có tài như Tôn Vấn Cừ, chữ viết cũng không bình thường, mà lại thần kỳ xuất hiện bên ngoài tường ngoài cổng mấy ngôi nhà ở nông thôn...

Rất thú vị, chắc cũng chỉ có thể xảy ra trên loại người kiên trì không chịu uống thuốc chữa bệnh thần kinh như Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ dựa vào trong ghế tựa, chân gác lên mép giường, trên đùi lần lượt là Hoàng tổng, notebook, và bản tranh phác họa.

Điện thoại di động bên cạnh vang lên, hắn kiên trì vẽ nốt nét bút cuối cùng rồi mới đưa tay qua nhận điện thoại: "Lượng Tử."

"Sao, thế nào?" Mã Lượng hỏi trong điện thoại.

"Cái gì thế nào." Tôn Vấn Cừ nhìn cái ấm vẽ ra trên giấy.

"Tất cả." Mã Lượng nói.

"Đều tốt cả." Tôn Vấn Cừ cười, "Chuẩn bị cùng vợ mày về nhà à?"

"Ừ, thêm, thêm hai ngày nữa tao, đến chỗ, chỗ mày," Mã Lượng nói, "Mùng ba, ba, bốn đi."

"Để làm gì?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Đất vẫn còn, không cần đưa."

"Ai, ai đưa đất cho mày." Mã Lượng chậc một tiếng, "Đi hít thở không khí tươi, tươi mới, nhân tiện mang cho mày ít, ít hàng tết, cảm, cảm ơn ông bà nhận, nhận mày vào ở."

"Tao thuê phòng, chứ có phải ăn nhờ ở đậu đâu." Tôn Vấn Cừ lắc lắc cây bút, "Đến cũng được, nhưng mà hàng Tết chuẩn bị có ý tứ chút, hàng bình thường đừng mang đến, tao thấy nhà họ cũng chẳng thiếu đâu, chất đầy cả phòng rồi, mày mang nhiều nữa cũng chẳng có chỗ mà để."

"Nếu không thì tao mang, mang ít thôi," Mã Lượng cười nói, dừng một lúc rồi nói tiếp, "À gì nhờ, giúp mày nghe, nghe ngóng rồi, anh, anh rể mày, không sao."

"Vốn là cũng có việc gì đâu, mới thế mà đã có việc gì được thì anh ta đúng là bông hoa nhỏ yếu ớt," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, nhắc đến việc này, tâm trạng hắn lại không vui, "Tao tổng cộng đẩy anh ta có bốn cái, trong bốn cái này còn có hai cái không đẩy được đây."

"Đúng, một cái là, đủ đủ rồi, cứ thế đẩy chậu hoa, xuống." Mã Lượng thở dài, "Mặt sứt mày sẹo, nhìn một cái, đã biết là bị đánh."

"Anh ta không đến trêu chọc tao, tao còn không nhớ ra có một người như thế," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Ba tao ép tao, Tôn Dao ngày nào cũng chê trách tao, tao có thể nhịn, nghe hai câu nhịn mấy lần tao cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, dù sao thì cũng là ba tao chị tao, anh ta là cái gì mà còn nhân cơ hội đổ thêm dầu vào, đệch."

"Thô, thô tục," Mã Lượng nói, "Chờ tao lấy, bịt, tai."

"Còn nói cái gì mà không về nhà nhận lỗi thì cút đi," Tôn Vấn Cừ nhanh chóng vẽ một hình người nhỏ bị bạt tai ở góc giấy, "Anh ta tưởng mình là ai."

"Anh rể mày chứ ai." Mã Lượng trả lời.

"Cút." Tôn Vấn Cừ nói rất khinh thường, hắn vẫn luôn nghĩ không ra, giữa Tôn Dao và ông chồng bà chị có tình cảm gì không, có điều, cả hai người đều là phụ tá đắc lực của cha, trên phương diện giữ vững quyền uy của ông luôn đồng lòng nhất trí kinh người, dù sao cũng xứng đôi.

"Còn, còn có," Mã Lượng suy nghĩ một chút rồi nói, "Tôn Gia Nguyệt tìm, tìm tao muốn số điện, điện thoại của mày."

"Cho không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Không, mắng tao năm, năm phút liền." Mã Lượng nói.

Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ: "Để tao gọi cho bà ấy."

Xàm với Mã Lượng thêm mấy câu rồi dập điện thoai, Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Tôn Gia Nguyệt.

"Em muốn ăn đòn à!" Tôn Gia Nguyệt vừa nghe thấy giọng hắn liền nói to, "Em nói đi, em ngứa đòn lắm đúng không!"

"Không phải đang gọi cho chị rồi đây à." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Trốn đi đâu rồi! Làm sao mà còn đánh cả Lưu Đỉnh nữa?" Tôn Gia Nguyệt hỏi không ngừng, "Chị gọi cho em không được, đến nơi tìm em, kết quả còn là nhà này đã bán đi..."

"Ừ, em chuyển đi rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

Tôn Gia Nguyệt dừng một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa hỏi: "Này, em đánh Lưu Đỉnh rồi bị đuổi ra ngoài đúng không?"

"Không khác lắm, vốn còn có thể ở thêm một tháng." Tôn Vấn Cừ cười theo.

"Cũng được đấy," Tôn Gia Nguyệt cười không ngừng được, "Ây, đánh đã không?"

"Không thì chị tìm lúc nào đấy thử xem." Tôn Vấn Cừ ngửa đầu ra sau.

"Thôi đi, chị không thèm quan tâm mấy cái chuyện vớ vẩn trong nhà," Tôn Gia Nguyệt không cười nữa, thở dài, "Mai không về nhà đúng không?"

"Ừ, chị về không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Em không về thì chị về, năm ngoái chị sang nhà mẹ chồng ăn Tết rồi, năm nay vốn cũng định về nhà ăn Tết," Tôn Gia Nguyệt suy nghĩ, "Em rút cuộc đang ở đâu?"

"Trong núi." Tôn Vấn Cừ trả lời.

"Thôi đi, ma mới tin, chẳng dễ gì trốn được từ trong núi ra, giờ lại chạy vào núi nữa?" Tôn Gia Nguyệt nói.

"Ở đây không giống công trường đào đất." Tôn Vấn Cừ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong phong cảnh an bình bay lên làn khói pháo không biết là nhà ai vừa đốt.

"Không nói không nói nữa, còn tiền không?" Tôn Gia Nguyệt nói, "Không đủ thì chị bảo anh rể chuyển qua cho em."

"Có, còn nhiều." Tôn Vấn Cừ nói.

Tôn Gia Nguyệt có lẽ cũng đã bị cha cảnh cáo không được cho hắn tiền, nếu không cũng sẽ không nói là bảo anh rể chuyển tiền cho hắn.

Trong tay hắn còn tiền, kể cả không còn, hắn cũng sẽ không kéo hai vợ chồng nhà Tôn Gia Nguyệt vào trong mấy chuyện vớ vẩn này, Tôn Gia Nguyệt vẫn luôn không thích quan tâm chuyện trong nhà, chồng mở một công ty trang trí rất lớn, hai người không có con, cũng không bị áp lực, sống rất thoải mái, Tôn Vấn Cừ không muốn làm phiền cuộc sống phu nhân ngày nào cũng sống vô bổ không quan tâm chỉ để ý tiêu tiền của cô.

"Em cũng đừng có liều sống cố chết.... Thôi, đây là đời thừa, em nếu không thích liều chết cũng đã không tới mức này." Tôn Gia Nguyệt thở dài, "Dù sao nếu em không chịu được thì cứ nói, còn chị hai chăm em."

"Chị mới không được, Tết nhất có biết nói chuyện không đấy." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Vốn đã luôn không biết nói rồi," Tôn Gia Nguyệt nở nụ cười, "Thôi, chị hẹn Tiểu Kỷ làm đầu, không thèm nghe em nói nữa."

"Đừng để cậu ta nhuộm tóc đấy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Biết rồi!" Tôn Gia Nguyệt cười to, dập điện thoại.

Tôn Vấn Cừ để điện thoại qua một bên, nhìn Hoàng tổng còn đang nằm nhoài trên người hắn.

Hoàng tổng vẫn luôn vểnh lỗ tai nghe hắn nói chuyện, giờ lại tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn nhau một lúc, Hoàng tổng meo một tiếng, mặt cọ chân của hắn nằm xuống, còn nhấc móng lên che trên mặt.

Tôn Vấn Cừ lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ lên móng vuốt nó, thở dài khe khẽ.

Ngoài cửa sổ vang lên một đợt tiếng pháo, nghe tiếng thì hẳn là hàng xóm nhà bên cạnh, có lẽ là gần chuẩn bị cơm tối.

Một tuần gần đây, cứ vừa đến giờ ăn trưa và ăn tối là lại nghe thấy tiếng pháo, càng sát ba mươi, tiếng pháo càng dồn dập.

Người nghe thấy, có hơi run sợ trong lòng.

Nhưng cũng thỉnh thoảng, sẽ cảm thấy an tâm.

Nhà Phương Trì không bắt đầu đốt pháo sớm, ông nội bà nội lúc ở nhà có lẽ không có sức chơi mấy thứ này, ngày hôm nay lại có vẻ là chuẩn bị định đốt.

Tôn Vấn Cừ đang cầm bút suy nghĩ dòng thời gian ngày hôm nay, trong sân vang lên một đợt tiếng người cùng tiếng cười náo nhiệt, có gọi ba mẹ, có gọi ông bà.

Hắn nhíu mày, để đồ trên đùi qua một bên, xách Hoàng tổng đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống xem.

Trong sân đứng không ít người, nhìn dáng vẻ hẳn là chú bác Phương Trì, đều đang vây quanh ông bà nội nói chuyện.

Ngoài hai vợ chồng lớn tuổi, còn có một đôi vợ chồng khá trẻ tuổi cùng với một cậu con trai đeo kính, tuổi tác không khác Phương Trì lắm.

Đây là họ hàng vội vàng về quê ăn Tết, ngày mai ba mươi, có lẽ sẽ còn có nhiều người trở về.

Tôn Vấn Cừ đột nhiên cảm thấy có gì đó không nói rõ được, không biết là hoảng hốt, hay là ngưỡng mộ.

Hắn do dự, ra ngoài sang phòng Phương Trì bên cạnh nhìn, không thấy ai, vì thế liền lấy điện thoại tới gọi vào số Phương Trì.

"Ai đấy?" Bên kia, Phương Trì nghe điện thoại.

"Ba anh," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu đi đâu thế?"

"Dẫn Tiểu Tử đi dạo, từ cổng thôn vừa đi đến bờ sông," Phương Trì nói, "Đây là số anh dùng bây giờ à?"

"Ừ, mau trở về cứu mạng, nhà cậu có họ hàng à, năm người, chen đầy sân."

"Năm người mà chen đầy được sân à, anh cũng làm quá lên," Phương Trì nói, "Chắc là chú hai tôi, sớm vậy, tôi còn nghĩ là sáng mai mới đến."

"Còn thêm cả ba mẹ cậu, ông bà cậu nữa." Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Không được, nếu cậu không về thì phải đưa tôi đi dạo."

"Vậy anh đi ra đi, chốc nữa tôi mới về," Phương Trì nói, "Tôi với Phương Huy không hợp nhau, vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau rồi, muộn chút nữa tôi mới về."

"Tôi vừa xuất hiện lại thấy người thì làm sao, giờ tâm trạng tôi không tốt, không muốn chào hỏi người khác," Tôn Vấn Cừ nói có hơi bực bội, "Cái cổng hàng rào rách ngoài sân sau nhà cậu còn đang khóa lại, tôi không ra được."

"...Anh vào phòng tôi chờ tôi đi." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ ôm mèo đi sang phòng Phương Trì, đợi chưa đến hai phút đã nghe thấy tiếng cổng sân mở, hắn tới bên cửa sổ, nhìn thấy Phương Trì chạy vào, Tiểu Tử đang ngồi ngoài cổng sân sau.

Hắn mở cửa đi ra ngoài ban công, Phương Trì chạy tới, nhìn thấy hắn liền vẫy tay, gằn giọng: "Đi nhanh lên, chốc nữa Tiểu Tử không nhịn được lại kêu bây giờ."

Tôn Vấn Cừ cùng cậu đi chầm chậm ra khỏi sân sau.

"Tiểu Tử im lặng, không được kêu." Tôn Vấn Cừ đóng lại cổng sân sau, chỉ vào Tiểu Tử.

Tiểu Tử phe phẩy cái đuôi.

Phương Trì đi bộ dọc bờ sông đến cổng thôn, hiện giờ không có ai, hai người đi vào trong đình nghỉ chân bên cạnh ngồi xuống.

Đình nghỉ chân này vốn là cái bến xe, còn có tường chắn gió, có điều sau khi sửa xong, xe khách theo kế hoạch chạy qua đây vẫn không được nối, cho nên thành thánh địa cho người trong làng tán gẫu nói chuyện.

"Thật ra anh ở trong phòng cũng sẽ không ai vào tìm anh," Phương Trì nói, "Thấy ồn ào à."

"Không phải," Tôn Vấn Cừ gác tay lên chỗ tựa lưng ghế, ngón tay chọc lên thái dương, một tay khác thò vào trong túi lấy Hoàng tổng ra, "Chỉ là cảm thấy quá náo nhiệt, lại cô quạnh."

"Anh đúng là dễ cô quạnh," Phương Trì nở nụ cười, "Lúc không có ai cũng cô quạnh, mà có người cũng cô quạnh."

"Cậu không hiểu, liên quan tới có người hay không gọi là cô độc," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Cô quạnh khác cô độc, cô quạnh là ở trong lòng."

"Cao thâm quá, nghe không hiểu." Phương Trì gật đầu.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, nở nụ cười, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi nói chuyện với cậu rồi sẽ không thấy cô quạnh nữa."

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, rồi cúi đầu nhéo lỗ tai Tiểu Tử: "À."

"Đúng rồi, các cậu chơi leo núi, có phải là thành thạo đánh kết lắm không?" Tôn Vấn Cừ đưa tay vào trong túi.

"Đánh cướp ai?" Phương Trì ngây người.

*Tôn Vấn Cừ nói là 打结tức là thắt nút, còn Phương Trì nghe ra là 打劫tức là đánh cướp.

"Ôi, giác ngộ của ngài, quá cao," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Đánh kết, thắt nút dây."

"...À." Phương Trì nở nụ cười, "Biết, một tay cũng thắt được."

"Vậy thì tốt quá." Tôn Vấn Cừ nói.

"Anh muốn làm gì?" Phương Trì hỏi.

"Giúp tôi thắt nút này," Tôn Vấn Cừ lấy từ đâu đó ra mảnh xương nhỏ cậu tặng cùng với một đoạn dây da màu đen, "Tôi treo lên cổ."

Phương Trì nhận lấy mảnh xương nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Vấn Cừ: "Anh treo lên cổ thật à."

"Treo chứ," Tôn Vấn Cừ híp hai mắt lại nhìn qua chỗ cổ cậu, "Cậu không phải cũng treo rồi đó thôi."

"Tôi..." Phương Trì sờ lên hình cỏ bốn lá trên ngực, "Đây không phải là thiên linh linh địa linh linh à, đeo lên biết đâu lại có thể làm bài đúng hết."

"Cổ tôi lạnh, cho nên cũng phải đeo gì đấy." Tôn Vấn Cừ nghiêm túc nói.

Phương Trì thở dài, cầm lấy mảnh xương nhỏ nghiên cứu, "Anh cứ chọc hai lỗ xuyên..."

"Tôi không muốn làm hỏng nó, cái mảnh xương này cũng bao năm rồi, ngộ nhỡ lúc chọc lỗ qua không cẩn thận rắc một cái vỡ mất thì làm sao bây giờ." Tôn Vấn Cừ nói.

"Được rồi, để tôi xem phải làm thế nào." Phương Trì cúi đầu suy nghĩ, cầm sợi dây qua ước lượng độ dài, vòng qua một bên mảnh xương nhỏ, bắt đầu chậm rãi thắt.

Cậu biết rất nhiều nút thắt, ngoài những nút cần cho leo núi, còn có rất nhiều nút thắt khác, đều là ông nội dạy, thắt nút thòng lọng treo cổ cậu cũng biết, chẳng mất bao công sức cậu đã thắt được xong.

"Dài rồi, ngắn đi chút được không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ngắn đi nữa anh làm sao đeo qua đầu được, đầu to hơn cổ anh có biết không đấy..." Phương Trì nói.

"Vậy thì cắt dây đi, làm thêm nút thắt co dãn là được chứ sao," Tôn Vấn Cừ nói xong liền sờ vào túi, "Tôi có cái kéo..."

Còn chưa nói xong, Phương Trì đã rất tùy ý mà để dây da trong miệng, dùng răng cắn đứt.

"Ôi, răng với miệng." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

Phương Trì một lần nữa thắt một cái nút điều chỉnh độ dài được, thử kéo mấy cái rồi đưa cho Tôn Vấn Cừ.

"Được lắm," Tôn Vấn Cừ đeo lên, kéo ngắn dây, mảnh xương nhỏ vừa khéo dừng lại ở vị trí hơi dưới xương quai xanh một đoạn, "Thế nào, ngầu hông."

"Ừ," Phương Trì gật đầu, vỗ một cái lên đầu Tiểu Tử, "Tiểu Tử, gặm xương đi!"

Tiểu Tử ngồi bên chân cậu nhảy xổ lên, chân trước gác lên đùi Tôn Vấn Cừ, vểnh đầu goặc goặc goặc một trận với hắn.

"Ôi ôi ôi," Tôn Vấn Cừ sợ hết hồn, nhanh chóng lùi về phía sau, "Định cắn tao à!"

"Sao thế được," Phương Trì cười rất vui vẻ, "Tôi còn nghĩ anh không sợ chó nữa rồi cơ đó."

"Nó không động vào tôi thì tôi không sợ." Tôn Vấn Cừ nói.

Mới vừa nói xong, Hoàng tổng đột nhiên thò nửa người ra từ trong áo khoác hắn, đập mấy cái lên mũi Tiểu Tử, rồi lại nhanh chóng lỉnh vào trong áo.

Liên hoàn chưởng này khiến hai người một chó đều cùng nhau sợ ngây người.

Tiểu Tử sợ đến mức hai tai sắp dán ra sau đầu.

Qua một lúc lâu, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ mới đồng thời cười phá lên, Tiểu Tử cũng mới lấy lại được tinh thần mà chậm chạp xoay người chạy ra khỏi đình nghỉ chân.

"Chúng ta về thôi, bà nội chốc nữa lại giục tôi về," Phương Trì đứng lên, vẫn chưa ngừng cười được, "Tiểu Tử, quay lại! Chạy cái gì!"

Tiểu Tử quay đầu lại liếc cậu một cái, không tới đây, nhưng cũng không đi tiếp về phía trước.

Cứ như vậy, giữ một khoảng cách mà đi ở phía trước.

Lúc gần về tới nhà, Tôn Vấn Cừ dừng ở chỗ rẽ vào sân sau, "Tôi đi từ sân sau lên."

"Không sao chứ," Phương Trì nói, "Tôi..."

"Khách trọ thôi, không cần phí sức như thế," Tôn Vấn Cừ vỗ vai cậu, "Dạo gần đây, tôi thật sự không muốn giao tiếp với ai."

"Được rồi," Phương Trì gật đầu, đưa chìa khóa sân sau cho hắn, "Tối ăn cơm, tôi mang lên cho anh?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đi hai bước lại dừng, "Cho tôi thêm món ăn đi."

"Cacao à?" Phương Trì cười, "Tôi mang bao nhiêu cũng để anh ăn sạch."

"Ăn hết sạch đã rồi tính." Tôn Vấn Cừ ôm Hoàng tổng đi.

Phương Trì từ sân trước đi vào nhà, mới vừa vào đã nghe thấy tiếng Tiểu Tử kêu ư ử, rồi chạy ra khỏi phòng khách, sau đó liền nghe thấy giọng Phương Huy: "Sao cứ cho con chó này vào nhà thế!"

"Ôi, lại đá nó!" Bà nội nói có hơi không vui.

"Ông nội con từ lúc nuôi đã cho nó vào nhà rồi, con cứ thấy nó là đá, vẫn chưa chán à," Mẹ đang nói chuyện, cũng đi ra từ phòng khách, nhìn thấy Phương Trì liền lập tức chỉ cậu lại, hạ nhỏ giọng nói, "Con nhớ bình tĩnh, đừng có ầm ĩ với nó."

"Tiểu Tử lại đây," Phương Trì ngồi xổm xuống, Tiểu Tử chạy đến bên cạnh cậu, cậu xoa đầu Tiểu Tử, "Đi vào nhà bếp với ông đi."

Tiểu Tử quay người chạy vào bếp.

Phương Trì đi vào phòng khách, chú hai, thím hai, vợ chồng chị họ Phương Vân cùng với Phương Huy đều ở đó, thêm vào ba với bà nội, ghế sofa và ghế tựa đều đã được ngồi kín.

"Chú hai thím hai ăn Tết vui vẻ," Phương Trì chào hỏi mọi người, "Chị, anh rể ăn tết vui vẻ."

"Thôi, được rồi," Chú hai cười đi tới trước mặt cậu, đập lên cánh tay cậu, "Thằng bé này, hình như lại cao lên rồi, rắn rỏi!"

"Tứ chi phát triển," Phương Huy nửa nằm trên ghế sofa, vừa chơi điện thoại vừa nói, "Mấy đứa chơi thể thao không phải đều như thế à, to đầu."

Phương Trì liếc mắt nhìn nó, không nói gì.

"Con cứ giống như cây giá đỗ là được rồi," Bà nội bên cạnh nói, "Làm gì cũng phải hoạt động một chút, cả ngày nằm đó nghịch điện thoại."

"Con chính là phát triển đầu óc!" Phương Huy đẩy kính mắt, khó chịu nói.

"Nhìn ra rồi," Phương Trì không muốn ở trong phòng khách nữa, quay người đi lên tầng, "Phấn đấu mười năm rồi, chắc cũng được bốn lạng rồi nhỉ."

"Mày..." Phương Huy ném điện thoại đứng lên.

"Thôi" Thím hai đập tay một cái, "Cả hai đứa im hết, hai anh em mà suốt ngày ầm ĩ, không chán à!"

Phương Trì không nói nữa, vài bước đã lên tầng.

"Chán!" Phương Huy đặt mông xuống ghế sofa, "Sao lại không chán! Nếu không phải vì muốn gặp ông bà, ai muốn chạy đến đây."

Phương Trì vốn là sắp lên đến trên tầng rồi, nghe câu này, liền dừng chân lại.

Vốn là tâm trạng mấy hôm nay đang rất tốt, giờ lại bị một câu nói của Phương Huy làm cho rất bực bội.

"Thế em nhìn ông bà đi, cứ nhìn chằm chằm Phương Trì làm gì," Phương Vân bên cạnh nói, "Bao nhiêu năm rồi, chỉ có nhìn hai đứa bọn mày hục hặc nhau ở đây."

"Chị bớt nói linh tinh đi, đến lượt chị nói em à!" Phương Huy gào lên một câu.

Phương Trì giật mình, bình thường cho dù Phương Huy đáng ghét vô cùng, nhưng vẫn không nói chuyện như thế với chị nó, Phương Trì cảm thấy không biết nó có ăn nhầm phải thuốc chuột không, quay đầu đi xuống dưới tầng.

Cậu xuống đánh cho thằng ngu này một trận.

Chưa chờ cậu xuống xong cầu thang, chú hai đã đá lên mông Phương Huy một cái, "Mày vẫn chưa xong đúng không! Hư hỏng làm mất vui! Xin lỗi chị mày đi!"

"Con không!" Phương Huy vẫn còn mạnh miệng nói to.

"Aiii, hai ba con mày ra ngoài sân,"" Bà nội bên cạnh phất tay, "Ngoài sân có gậy đấy, đánh nhau cũng tiện."

Phương Huy bị ba nó đẩy ra khỏi phòng khách, ở nhà bọn họ, chuyện đánh trẻ con bình thường chẳng ai ngăn, nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh, lúc nhỏ Phương Trì bị ông nội đè lên trên đống củi đánh, bà nội còn ở một bên khen hay.

Phương Trì định ra sân xem trò vui.

"Này này," Phía sau vang lên tiếng Tôn Vấn Cừ, "Làm gì đấy."

Phương Trì quay đầu, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đứng ở lối rẽ cầu thang, cậu hạ nhỏ giọng: "Xem chú hai tôi đánh người."

"Tôi cũng muốn xem, cậu đến xem cùng tôi," Tôn Vấn Cừ cười, cũng nhỏ giọng nói, "Tiện thể giảng giải cho tôi luôn."

"Tôi....được rồi," Phương Trì cười, chạy lên cầu thang, "Anh vẫn thích hóng hớt trò vui kiểu này nhỉ, anh không phải cô quạnh lắm à."

"Chủ yếu là chưa thấy bao giờ, nhà tôi không có chuyện như thế," Tôn Vấn Cừ vào phòng, đứng bên cửa sổ, "Rất thú vị."

"Ba anh không đánh anh bao giờ à?" Phương Trì rất bất ngờ.

"Chưa đánh bao giờ," Nụ cười trên mặt Tôn Vấn Cừ bỗng biến mất, "Từ trước tới giờ chưa đánh tôi bao giờ."

Thay đổi trên vẻ mặt Tôn Vấn Cừ quá rõ ràng, hắn dường như cũng chẳng định che giấu, Phương Trì có thể cảm nhận rõ hắn đang không vui.

"...À." Phương Trì đáp một tiếng, không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy vai hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi