PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra, đối với Phương Trì động tác này cũng chẳng có gì, xem như là an ủi, cậu đã nắm vai như vậy với nhiều người rồi.

Có điều, sau khi nắm xong, cả cậu và Tôn Vấn Cừ đều ngây người.

Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, đầu tiên là nhìn tay Phương Trì còn đang đặt trên vai hắn, nhìn lại Phương Trì cười: "Tự nhiên cảm thấy cậu bây giờ cứ như Lượng Tử."

Phương Trì cũng cười, hơi ngượng ngùng xoa mũi, quay mặt nhìn xuống sân: "Chú béo béo kia là chú hai tôi, lực tay mạnh lắm, lúc tôi còn bé chú có thể dùng một tay nhấc tôi đặt lên vai, còn thiếu niên đeo kính mắt ngu ngốc kia là con trai chú..."

Tôn Vấn Cừ khóe miệng đang cười, cùng cậu nhìn xuống dưới tầng.

"Lúc còn nhỏ, thiếu niên đeo kính còn chưa ngu ngốc, sau này đi học rồi đột nhiên lại ngu đi, tôi vẫn luôn cảm thấy, từ lúc tiểu học tới giờ, nó có lẽ đều đang học chuyên ngành ngu ngốc...", ngón tay Phương Trì gõ lên kính, kể rất nhập tâm, "Hổ đen móc tim*! Không tránh được! Tôi biết ngay là không thoát được mà... Vâng, khán giả và các anh em xin mời chú ý... Võ bọ ngựa! Lại không tránh được, thiếu niên đeo kính có giá trị vũ lực quá thấp, kinh nghiệm bao năm nay có lẽ vẫn là số âm... Tay đao chém! Phạch! Ngay bây giờ, thiếu niên đeo kính định chạy! Định chạy! Chiêu này có tên là "Tông cửa", chỉ tiếc, cửa lại cách anh ta có hơi xa...ra rồi! Được rồi, chạy rồi, xem ra chú hai không có ý định đuổi theo ra ngoài, over, phát sóng trực tiếp kết thúc."

Tôn Vấn Cừ dựa vào cạnh cửa sổ cười ngặt nghẽo, cho cậu một tràng vỗ tay: "Mồm miệng sắc bén đấy, bình thường không thấy cậu nói giỏi thế."

"Anh không phải muốn nghe tường thuật à, tôi nói khát khô cổ rồi," Phương Trì cười, "Tiếc là Phương Huy không chịu đánh được, mới hai chiêu đã bỏ chạy, nếu là tôi...lúc ông nội với ba đánh tôi, tôi có thể chạy ít nhất mười vòng tám vòng trong sân rồi mới bị ấn xuống."

"Khỉ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, cầm cốc trên bàn qua đưa cho cậu, "Khỉ con lớn lên giống chó hoang."

"Khỉ hay là chó," Phương Trì nhận lấy cốc uống một ngụm, không phải nước nóng, là trà, còn rất thơm... Đây là cốc của Tôn Vấn Cừ.

Phương Trì sặc ngụm trà, để cốc xuống, ho sù sụ một lúc lâu.

"Trời ạ," Tôn Vấn Cừ cầm cốc qua nhìn vào trong, "Nước miếng rơi vào trong chưa."

"Rơi rồi, biết đâu có cả nước mũi." Phương Trì hít hít mũi.

Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, đổ nước trà vào trong chậu hoa.

Chậu hoa này cũng giống chậu bên chỗ Phương Trì, đều là trồng lá xanh không có hoa, cũng không biết là loại cây gì, đương nhiên, mùa này cũng chẳng có mấy cây ra hoa.

"Mấy cây lá xanh này của anh lấy từ đâu ra vậy." Phương Trì ngồi xuống ghế.

Còn chưa kịp ngồi vững, cả người liền loạng choạng ngã ra sau, muốn ngồi thẳng cũng không ngồi được.

Ghế tựa nhìn có vẻ rất bình thường, ngồi vào mới biết như thể cái bát, trừ phi đứng lên, còn đâu cũng chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi như vậy, cậu có hơi cạn lời: "Cái ghế tựa này của anh là kiểu gì đây!"

"Kiểu ghế tựa của người lười." Tôn Vấn Cừ nhấc chân đạp một cái lên ghế tựa, ghế tựa cũng lắc lư hai cái.

"Ôi... chóng mặt." Phương Trì giãy dụa đứng lên từ trên ghế, phát hiện ra chân ghế chỉ có một cái, còn có cả lò xo, trước đó không để ý, mà giờ vừa nhìn một cái, đây chính là cái bát to.

"Thế này mà cũng chóng mặt? Không phải giống cái ghế nằm sân sau nhà cậu à." Tôn Vấn Cừ đổ ra ghế, rất thoải mái mà gác chân lên giường.

"Cái kia chỉ có hai hướng trước sau, cái ghế này của anh lại trước sau phải trái, còn không chắc chắn, không chịu được," Phương Trì thở dài, "Lúc anh vẽ ngồi trên cái này không chóng mặt à?"

"Aii, lò xo to như thế, cậu không thấy nãy tôi đạp mạnh thế nào mới đạp cho nó lắc được à," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "IQ này, may mà còn có cái thiên linh linh địa linh linh kia."

"Nếu không thi tốt anh có chịu đền không?" Phương Trì cười ha ha hai tiếng.

"Đừng nói linh tinh," Tôn Vấn Cừ quơ chân, "Còn chưa thi đã nghĩ là thi không tốt."

"Nói thật, tôi cũng không nghĩ là có thể thi được thật tốt." Phương Trì tựa vào bàn, nhìn thấy mấy bức tranh Tôn Vấn Cừ vẽ, giờ đã thấy rất rõ, là các loại ấm, hình dạng không khác lắm, nhưng các chi tiết lại rất khác nhau.

"Cậu có mục tiêu gì không? Trường nào, ngành gì?" Tôn Vấn Cừ meo meo với Hoàng tổng trên giường, Hoàng tổng thuận theo chân hắn, bò lên nằm trên bụng hắn.

"...Không có." Phương Trì đột nhiên cảm thấy có hơi ngượng ngùng, đối diện với một học bá tuy rằng chưa từng học đại học mà vẫn là học bá, câu trả lời này của cậu có hơi trớt quớt.

"Có thời gian thì nghĩ chứ." Tôn Vấn Cừ nói.

"À." Phương Trì đáp.

Hai người đều không nói gì nữa.

Phương Trì xoay tay lại, kéo nửa rèm cửa sổ ra hết, ánh nắng chiếu vào trên bàn.

Trong sân đã yên tĩnh trở lại, Phương Huy chạy rồi chưa về, ngoài ông bà nội và thím hai đang bận bịu trong nhà bếp, những người khác đều trở về phòng khách.

Phương Trì sờ cây xanh nhỏ trên bệ cửa sổ: "Đây là cây gì?"

"Có nói cậu cũng không biết." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, ngón tay vùi trong lông Hoàng tổng.

"Anh cứ nói thử xem nào, biết đâu tôi lại biết thì sao." Phương Trì nhìn tay Tôn Vấn Cừ, Hoàng tổng là con mèo quê lông ngắn, ngón tay Tôn Vấn Cừ trong lớp lông vàng ngắn ngủn rất dễ thấy.

"Thật ra tôi cũng không biết," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Tôi chỉ nói với người bán cây lấy cho tôi mấy cây đến mùa đông không rụng lá cây, người ta liền bán cho tôi cây này."

"...À", Phương Trì cũng cười theo, "Còn rất đẹp, không biết đến đầu xuân có hoa không."

"Đến lúc đó tôi xem hộ cậu, nở hoa rồi thì chụp ảnh gửi cho cậu." Tôn Vấn Cừ nói.

"Được." Phương Trì gật đầu.

Đột nhiên nhớ ra, lúc xuân về hoa nở, cậu cũng đã vào học được một thời gian rồi, lại thêm một khoảng thời gian dài không gặp Tôn Vấn Cừ, đến lúc gặp lại, có lẽ cũng phải là thi xong đại học rồi.

Cũng không biết mình có thể thi được thế nào.

Trường?

Ngành?

"Anh..." Phương Trì nghiêng đầu đi nhìn hắn, "Tại sao, không, là, không thi lên đại học, tại sao? Là không đi thi, hay là không thi vào?"

Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt nở nụ cười: "Cậu tò mò thật đấy, hỏi mãi."

"Tôi 14 tuổi, tò mò cũng là chuyện bình thường." Phương Trì nói.

"Không thi," Tôn Vấn Cừ nói rất bình thản, "Tôi chỉ đi đến, trải nghiệm không khí phòng thi."

Phương Trì nhíu mày: "Vì..."

"Vì sao à," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, "Bởi vì tôi thi vào đâu, học gì, cuối cùng đều không phải tôi quyết định, cho nên dứt khoát không thi luôn."

"À." Phương Trì đáp, không hỏi nữa, từ thái độ lúc mới gặp Tôn Vấn Cừ cho tới nay, cùng với chuyện xảy ra trong thời gian này, cậu đã cảm giác được, quan hệ của Tôn Vấn Cừ với người nhà có vẻ rất tệ.

"Ngày mai nhà cậu có nhiều người đến lắm đúng không?" Im lặng một lúc lâu, Tôn Vấn Cừ nhấc tay lên, từ từ xoay người.

"Ừ, cô tôi năm nay cũng về," Phương Trì gật đầu, "Nhà cô có ba người, năm nay chắc cũng từng này người."

"Nhiều người thật." Tôn Vấn Cừ nói.

"Nhà anh ăn Tết ít người à?" Phương Trì hỏi, nếu nói đến nhân khẩu, nhà cậu so với trong thôn cũng coi như là ít, ba cũng chỉ có ba anh em, nhà khác đều là năm, sáu, nếu như nhà cả hai bên đều ở trong thôn, vậy thì lại càng đông người.

"Ba tôi, mẹ tôi, hai chị gái anh rể tôi, cũng nhiều từng đó người." Tôn Vấn Cừ bóp ngón tay nói.

"Không có người già hay chú bác gì à?" Phương Trì cầm Hoàng tổng từ người hắn sang, hôm nay Hoàng tổng nhìn rất biết điều, chắc sẽ không cào.

"Không có người già, cha tôi ba đời con một, " Tôn Vấn Cừ ngáp một cái rồi đứng lên, "Cậu điều tra hộ khẩu đấy à?"

"Điều tra lẫn nhau, ai cũng không thiệt," Phương Trì cười, nụ cười còn chưa căng ra đã bị Hoàng tổng tát cho cái vào miệng, cậu thả Hoàng tổng lên giường, "Ra ngoài ăn mày đi con õng ẹo!"

Tôn Vấn Cừ đứng bên cạnh cười có hơi hả hê: "Mèo tặng cho tôi cũng được."

"Anh nghĩ hay nhỉ." Phương Trì không hề suy nghĩ liền nói.

Lúc sắp ăn cơm, Phương Trì đi xuống tầng giúp dọn bàn, nhìn thấy Tiểu Tử chạy thật nhanh từ sân vào nhà bếp, lại ngước mắt lên, quả nhiên là Phương Huy đã về.

Vừa khéo giờ ăn cơm, bị đánh bỏ chạy cũng không thể nào làm lỡ giờ cơm.

"Bạn con không xuống ăn à?" Mẹ phủi bụi tường bám trên tay Phương Trì.

"Vâng, con lấy lên cho anh ta," Phương Trì nói, "Không cần để ý đến anh ta đâu."

"Không hay lắm, cả nhà ta ăn cơm, lại không gọi người ta xuống?" Mẹ nhìn lên tầng.

"Anh ta..." Phương Trì không biết nên nói thế nào, "Anh ta là nghệ thuật gia, có cá tính, cứ như vậy thôi."

"À, làm nghệ thuật à?" Mẹ cậu nhìn liền hiểu ra, "Không để tóc dài bóng mượt cũng không nhìn ra đươc."

"Chính là," Phương Trì nở nụ cười, "Dù sao khoảng thời gian này cũng là anh ta thuê phòng nhà ta, là khách trọ nhà ta, không cần chào hỏi, cứ kệ anh ta đi."

"Ừ, được." Mẹ cậu gật đầu.

Phương Trì không biết nếu Tôn Vấn Cừ nghe thấy lời này của cậu liệu sẽ có phản ứng gì, có điều, cậu hiểu Tôn Vấn Cừ thích ở trong phòng một mình, ngoài có việc để làm ra, còn có nguyên nhân ở tâm trạng, mà người khác chưa chắc đã hiểu được.

Năm hết Tết đến, một mình chạy đến nông thôn thuê phòng ở, ít giao du với bên ngoài, nhiều nhất là sáng sớm chạy bộ, à đâu gần đây còn không chạy, chân còn chưa khỏe hẳn... Người như vậy, nếu như không dùng "nghệ thuật gia" để giải thích, cũng không thể nào giải thích rõ cho người bình thường được.

Hôm nay ông nội làm rất nhiều thức ăn, đều là món tủ, Tiểu Tử ngồi canh trong góc nhà bếp, nước miếng chảy dài gần năm centimet.

"Cái này mang cho Thủy Cừ đi," Bà nội đưa khay cho Phương Trì, phía trên có bốn năm cái bát, đều là đồ ăn.

"Nhiều vậy?" Phương Trì ngây người, dạ dày nhỏ như Tôn Vấn Cừ, có thể ăn được một bát là tốt lắm rồi.

"Ăn không hết tính sau, ăn Tết là phải có đồ thừa," Bà nội lại rất quen với việc Tôn Vấn Cừ không xuống dưới ăn, "Còn nói, cũng phải xứng đáng với tiền ăn người ta đưa chứ."

Phương Trì cầm khay định ra phòng khách lên tầng, hơi do dự liền vẫn ra ngoài vòng qua sân sau, ngộ nhỡ Phương Huy lại ngứa miệng nói gì đấy, chỉ sợ là mình có thể ụp cả mâm đồ ăn này lên mặt nó.

"Cacao của tôi đâu?" Tôn Vấn Cừ nhận lấy khay liền hỏi.

"Ăn cơm trước," Phương Trì thở dài, "Anh có tật gì không đấy, nghiện thế cơ à?"

"Cũng không phải là nghiện..." Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Thôi, hôm nay không uống cacao nữa, còn uống nữa là béo."

"Anh cũng biết cơ à," Phương Trì cười, "Tôi cũng chỉ thỉnh thoảng uống một lần, anh lại uống như cơm."

"Hôm nay đồ ăn nhiều hơn mọi khi quá," Tôn Vấn Cừ bỏ khay lên trên bàn, khom lưng ngửi thử, "Nhưng mà thơm thật đấy."

"Bà nội tôi bảo, Tết nhất ăn cơm phải có thức ăn thừa," Phương Trì nói, "Anh không ăn hết thì bỏ lại, Tiểu Tử còn đang mong không ăn hết cả để cho nó đây."

"Đúng, hôm nay nó còn bị tổn thương lòng tự trọng nữa, để chốc tôi đưa cho nó ăn." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì đóng cửa lại đi xuống tầng, dưới tầng, đồ ăn đã dọn hết lên phòng khách, ba và chú hai đang ở ngoài sân, chuẩn bị đốt pháo.

"Để con đốt đi!" Cậu lấy từ đâu đó ra cái bật lửa, từ nhỏ cậu đã thích làm việc này, "Để con."

"Đây đây con làm đi." Chú hai cười nói.

"Ông nội lại khuyến khích con hút thuốc rồi," Ba nhìn bật lửa trong tay cậu thì thở dài, "Con không phải bảo đã cai rồi à."

"Cơ bản là... cai rồi," Phương Trì hơi ngại ngùng, "Đây là đồ kỷ niệm."

"Có một đồng, nhặt dưới đất một cái còn có, còn đồ kỷ niệm nữa." Ba nói.

"Ai," Phương Trì ngồi xổm xuống trước bánh pháo, "Con đốt đấy, lùi ra sau đi."

Dưới tầng vang lên tiếng pháo làm Tôn Vấn Cừ sợ nhảy dựng lên, Hoàng tổng ngao một tiếng, liền từ trên bàn lẻn vào trong lồng ngực hắn, hắn đặt đũa xuống, lấy ngón tay che tai Hoàng tổng đi tới bên cửa sổ, vừa khéo thấy Phương Trì từ một bên sân nhảy vào.

Lúc Phương Trì không cười, cực kỳ đẹp trai suất khí, lúc cười rộ lên nhìn có hơi ngốc, nhưng vẫn coi là đẹp trai, còn có thêm cái lúm đồng tiền cho thêm không ít điểm, thế nên Tôn Vấn Cừ rất thích nhìn cậu cười.

Dây pháo rất dài, nổ bùm bụp, theo ánh lửa lóe lên, khói rất nhanh đã bay vào trong sân, Phương Trì ở trong làn khói mù mịt, đột nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt cười với hắn đứng ở cửa sổ.

Tôn Vấn Cừ đưa ngón tay lên mặt kính, làm chữ V.

Đốt pháo xong, cả đại gia đình trở về phòng khách chuẩn bị ăn cơm.

Tôn Vấn Cừ cũng ngồi xuống, ôm Hoàng tổng, vừa ăn vừa nhìn mấy bức tranh mình vẽ.

Ba Phương Trì và chú hai đều nói rất to, từ trên tầng còn có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ hào hứng của hai người, còn có từng đợt tiếng cười.

Không khí tưng bừng người nhà đoàn tụ rất xa lạ đối với Tôn Vấn Cừ, hắn cảm thấy rất thú vị, mà vốn nghĩ rằng, cảnh tượng như vậy sẽ khiến mình nhớ đến người nhà, lại không hề xuất hiện.

Hắn cảm thấy bản thân đang cảm nhận, cảm nhận cuộc sống của Phương Trì, một đứa bé rất thú vị, cùng với gia đình náo nhiệt của cậu.

Phương Trì ăn cơm rất nhanh, nhất là khi không nói chuyện.

Tình huống đại gia đình dồn dập trò chuyện kiểu này, cậu bình thường đều không chen lời vào, có người hỏi cậu gì, cậu mới đáp một câu, những lúc khác chính là vùi đầu ăn, ăn xong rồi liền sang một bên chơi với Tiểu Tử.

Phương Huy nhưng lại nói rất nhiều, thành tích của nó không tệ, giỏi hơn Phương Trì nhiều, cho nên bình thường lúc ăn cơm nó đều sẽ ngồi chỉ điểm giang sơn, bình luận tình hình chính trị đương thời.

Phương Trì mỗi lần nghe thấy nó diễn thuyết đều thấy cảm động, một vị thiếu niên, vì xây dựng đất nước giúp dân giàu nước mạnh mà hết lòng hết sức, nhiệt huyết nôn nóng.... Ấy vậy mà đất nước và nhân dân lại chẳng biết.

Chơi với Tiểu Tử một lúc, Phương Trì đứng dậy chuẩn bị lên tầng.

"Khong ăn thêm chút nữa à?" Bà nội gọi cậu lại.

"Ăn no căng rồi." Phương Trì sờ bụng, "Con lên đọc sách một lúc."

"À đúng, Tiểu Trì sang năm phải thi tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ," Thím hai nói, "Vậy là phải tập trung đọc sách, đi lên tầng đi, đóng cửa lại cho đỡ ồn."

"Không sao." Phương Trì cười.

"Mày tự đọc sách thế có hiệu quả không, hay là tự an ủi mình thôi?" Buổi diễn thuyết của Phương Huy bị cắt đứt, nhưng cảm xúc mãnh liệt lại vẫn còn, "Mày học không có hiệu quả như thế, thà chờ vào học rồi học bù còn hơn."

Phương Trì đi lên tầng hai bước thì xoay người, câu nói này của Phương Huy, cũng không có gì nặng, nhưng lại làm cậu khó chịu cả người.

"Tao có gia sư riêng," Cậu liếc mắt nhìn Phương Huy, xoay người lên tầng.

Vào phòng xong, cậu liền đóng cửa lại, nén giận mà ngồi xuống trước bàn đọc sách.

Không hiệu quả? Sao lại không hiệu quả được.

Hiệu quả đến mức nào cơ chứ, lấy sách ra là cắm đầu vào, lấy đề thi ra là làm.

Cậu lấy đề thi thử môn toán ra, cúi đầu xuống liền bắt đầu cắm mặt làm.

Viết vài nét bút xong, lại lấy tai nghe ra đeo lên tai, tìm playlist chuyên dụng cho lúc học bài, ấn phát.

Bên trong đều là âm nhạc khá chậm, nhẹ nhàng, Phương Trì mỗi lần cảm thấy xung quanh có hơi ầm ĩ không thể nào tập trung được chú ý đều sẽ nghe những bài này.

Làm được nửa trang đề, cậu liền bị nghẹn lại, mất nửa tờ giấy nháp cũng chưa tính rõ ràng được là chuyện gì xảy ra.

Cậu nhíu mày, cái quái gì đây.

Lúc đang định đi suy nghĩ, bên cạnh đầu, một cái tay thò qua, ngón tay gõ gõ lên bản nháp của cậu.

"A!" Phương Trì giật mình hô to, cho dù cùng lúc giật mình nhảy dựng lên cậu đã nhận ra đây là tay Tôn Vấn Cừ, nhưng vẫn cứ hét lên.

"Ai ôi, mẹ tôi ơi," Tôn Vấn Cừ bị cậu làm sợ đến mức tránh ra bên cạnh, "Lực bộc phát này, cậu thi nhạc viện được đấy."

"Anh vào kiểu gì," Phương Trì kéo tai nghe xuống, nhìn hắn chằm chằm, "Ruột tôi cũng bị anh dọa sợ cuốn thành vòng rồi."

"Cậu không khóa cửa," Tôn Vấn Cừ chống tay lên bàn cười ngặt nghẽo, "Ruột cuốn thành vòng à? Có cần ba cậu xoa xoa ruột không?"

"Không đúng," Phương Trì cũng cười, ngồi trở lại trên ghế, "Anh ăn xong rồi à? Sao lại chạy đến đây."

"Ăn xong từ lâu rồi, bát tôi đã cầm đi rửa rồi," Tôn Vấn Cừ cầm ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Làm gì thế?" Phương Trì nhìn hắn.

"Giảng bài chứ gì, tôi không phải gia sư riêng của cậu à," Tôn Vấn Cừ chỉ bản nháp của cậu, "Bài này từ đầu đã sai rồi cậu còn cố làm, sững sờ sai tiếp mười phút, cảm động đến mức tôi sắp chảy nước mắt."

Phương Trì ngượng ngùng nở nụ cười, xoa mũi: "Anh nghe thấy à?"

"Nghe thấy gì, gia sư riêng à?" Tôn Vấn Cừ nói, "Nghe thấy, đứng trên cầu thang nói to như thế, tôi còn không nghe thấy được chắc."

"...Thế anh giảng bài cho tôi một lúc đi," Phương Trì cầm bút đưa cho hắn, "Vừa khéo trước đó tôi có hai bài chưa chắc lắm."

Bình thường lúc giảng bài, Phương Trì đều có cảm giác thời gian giảng bài rất dài, ngày hôm nay cảm tưởng chưa giảng được mấy bài, đã bị gián đoạn.

Mẹ đi vào phòng cậu.

"Làm sao vậy?" Phương Trì quay đầu lại nhìn mẹ.

"Ôn tập à?" Mẹ hơi ngạc nhiên, "Thủy Cừ giảng bài cho con à?"

"Vâng," Phương Trì gật đầu, "Sao mẹ cũng gọi người ta là Thủy Cừ."

"Không phải tên là Thủy Cừ à?" Mẹ nói, "Bà con bảo tên là Thủy Cừ mà."

"Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ," Phương Trì viết nhanh trên giấy, sau đó đưa giấy cho mẹ, "Vấn cừ na đắc thanh như hứa, vị hữu nguyên đầu hoạt thuỷ lai.*"

"Vấn Cừ à," Mẹ cậu nở nụ cười, "Bà con cũng thật là, gọi đâu đâu."

"Không sao," Tôn Vấn Cừ cười đứng lên, "Dì có việc, cháu đi trước."

"Không sao," Mẹ nói, "Là..."

"Biết rồi, Phương Huy buồn ngủ rồi đúng không." Phương Trì rất không vui vẻ mà nói một câu.

"Cả nhà họ hôm nay ngồi xe một ngày cũng mệt rồi, để cho nó ngủ đi, nó ngủ cũng không ảnh hưởng đến con học đúng không?" Mẹ nói.

"Không ảnh hưởng con học, mà ảnh hưởng đến tâm trạng của con," Phương Trì đứng lên, thu dọn sách vở trên bàn vào trong cặp, "Ba mẹ đã về chưa?"

"Chắc phải thêm nửa tiếng nữa, hai vợ chồng Phương Vân qua nhà bọn họ nghỉ, ba con với chú thím còn đang trò chuyện đây." Mẹ nói.

"Vậy con..." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ cười: "Đến phòng tôi đi."

Bài đã giảng gần xong, đến phòng Tôn Vấn Cừ giảng tiếp thêm nửa tiếng, Phương Trì nghe thấy tiếng chú thím nói với ông bà là phải về nghỉ ngơi.

"Chốc nữa tôi về nhà tôi." Phương Trì nói.

"Ừ, còn có gì không hiểu mai giảng cho cậu." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.

"Làm lỡ việc của anh rồi à." Phương Trì ngồi yên không nhúc nhích.

"Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì," Tôn Vấn Cừ cười, "Gia sư riêng mà, tốt xấu gì cũng đã uống bao nhiêu cacao rồi còn gì."

Phương Trì bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc: "Nói thật, tôi không quen ở cùng ba mẹ tôi, cứ cảm thấy lúng túng."

"Vì không ở với nhau thường xuyên à?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ, nói chung cũng chẳng ở cùng nhau mấy," Phương Trì thở dài, "Thằng ngu Phương Huy đúng là phiền chết đi được."

"Ngày mai cậu lại đây sớm một chút." Tôn Vấn Cừ nói, "Chạy bộ đi."

"Anh? Chạy bộ?" Phương Trì khom lưng sờ lên mắt cá chân hắn, không còn sưng nữa, sờ thấy bình thường, "Giờ không chạy được."

"Vậy thì đi bộ, dù sao cũng không ngủ được." Tôn Vấn Cừ xách Hoàng tổng qua, xoa xoa trên mặt.

"Được rồi," Phương Trì đứng lên, khoác cặp lên vai, "Tôi qua gọi anh?"

"Ừ." Tôn Vấn Cừ cũng đứng lên cử động cánh tay, dùng Hoàng tổng ở trên tay như tạ tay.

"Tôi đi đây." Phương Trì đi tới cửa, đi được hai bước thì dừng.

"Sao thế?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Tối không nấu cacao." Phương Trì nói.

"Ừ, kiểm soát cân nặng." Tôn Vấn Cừ tiếp tục nâng Hoàng tổng.

"Vậy..." Phương Trì chậm rãi đi qua cửa.

"Này, không phải cậu muốn ngủ ở đây đấy chứ." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Ngủ ngon." Phương Trì chậc một tiếng rồi đi ra ngoài, tiện tay cài cửa lại.

_________________________________________________________________________________

*hai câu sau trong bài thơ Quan Thư Hữu Cảm Kỳ 1

觀書有感其一

半畝方塘一鑑開,

天光雲影共徘徊。

問渠那得清如許,

為有源頭活水來


Quan thư hữu cảm kỳ 1

Bán mẫu phương đường nhất giám khai,

Thiên quang vân ảnh cộng bồi hồi.

Vấn cừ na đắc thanh như hứa?

Vị hữu nguyên đầu hoạt thuỷ lai.


Dịch nghĩa

Nửa mẫu ruộng vuông như cái gương mở ra,

Ánh sáng và bóng mây chung lại làm thấy bồi hồi xao xuyến.

Hỏi làm sao con ngòi được trong như thế,

Phải chăng nước từ đầu nguồn chảy mãi không ngừng..


(Nguồn: thivien.net)https://www.thivien.net/Chu-Hy/Quan-th%C6%B0-h%E1%BB%AFu-c%E1%BA%A3m-k%E1%BB%B3-1/poem-Txqa9D0qNwG0dJc5iN9m-A

*hổ đen móc tim:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi