PHI NGÃ KHUYNH THÀNH VƯƠNG GIA MUỐN HƯU PHI



Hải Lam run rẩy xoay người, nhìn cô gái trẻ đang trước cửa linh đường.
Diện mạo của cô gái ấy thanh tú dịu dàng, lúc này từ đuôi mắt tới lông mày lại chỉ còn vẻ đau xót bi thương.
Cả linh đường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Trong mắt tiến sĩ lộ ra một tia kỳ lạ, vợ chồng Tần gia nhìn về phía cô ấy, cuối cùng, Tần Bách Xuyên thấp giọng nói:
“Vào gặp nó đi, nó nhất định là còn chờ gặp cháu, ánh mắt cũng không chịu khép lại”
Lâm Tư Vi lẩm bẩm: “Lâm Vũ, cậu đã trở lại”
Kỳ thật, không cần Lâm Tư Vi nói, Hải Lam cũng đã đoán được cô gái trước mặt này là ai, kỳ quái chính là, cô ấy rất quen, Hải Lam dường như đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Lâm Vũ nhìn cô một cái, chua xót cười, cứng người nhìn về phía linh đường hai màu đen trắng.
Một tay cô gắt gao che mắt, nước mắt theo khe hở lăn dài xuống má, cuối cùng , cô cũng chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Hải Lam, nức nở nói:
“Bác trai, bác gái, để cho cô ấy cùng cháu vào đi thôi, xin đừng làm khó cô ấy, cô ấy không có lỗi gì cả, Tần Ca thật ra là do cháu mà chết”
Vợ chồng Tần gia chấn động nhìn nhau, bà Tần kinh ngạc mở miệng: “Tiểu Vũ, cháu vừa nói cái gì vậy?”
Lâm Vũ cúi thấp gần như cuộn tròn cả người lại, đôi môi mấp máy, phát ra cũng chỉ là những âm thanh rời rạc, dường như lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng.

Hải Lam biết, giờ phút này cô ấy rất thống khổ.

Cô không biết bây giờ nên dùng tâm tình gì để đối mặt với Lâm Vũ, cũng nghe không rõ lời cô ấy.

Lòng của cô lúc này cũng giống Lâm Vũ, kịch liệt run rẩy, lại nghe được giọng Lâm Vũ khàn khàn:
“Bốn năm trước, ở Đôn Hoàng phát hiện lăng mộ.

Giáo sư trong đội khảo cổ giao cho cháu một bình gốm sứ Thanh Hoa, nhờ cháu đem nó tới cho ông ngoại nhờ ông hỗ trợ xem xét, nói rằng bình sứ đó công nghệ cao siêu kỳ lạ, lại không thuộc về triều Đường, trải qua kiểm chứng lại dường như không thuộc về bất cứ triều đại nào”
“Có một buổi tối, cháu đến sở nghiên cứu của ông ngoại, nhìn bình gốm sứ Thanh Hoa kia liền nhất thời tò mò lấy ra xem, nào ngờ sẩy tay làm vỡ nát.

Cháu nhìn bên trong bình phát hiện, bình sứ này có hai lớp.

Bên trong hai lớp đó lại ẩn chứa một phương thuốc bào chế một loại độc cổ cổ xưa, tên là Tâm Cổ Vương.”
“Cháu học ngành y nhiều năm, lúc này nhìn thấy một phương thuốc từ ngàn năm trước như vậy khiến cho bản thân hứng thú.


Theo phương thuốc đó ghi lại, Tâm Cổ Vương lúc đầu cần nam nữ giao hợp mới tiến vào trong thân thể, nhưng sau lại có biến hóa, không hề dẫn dắt cũng có thể tiến vào cơ thể con người.

Tâm Cổ Vương là loại cổ Tử Mẫu, nó có tác dụng là ‘song sinh mệnh’.

Đem cổ mẹ cùng cổ con tách ra đưa vào trong cơ thể hai người, nếu như không có giải dược, hai người đó liền từ nay về sau cùng đau cùng chết, người này đau, người kia cũng đau, người này chết, người kia cũng chết.”
“Cháu đã nghe nói về cổ rất nhiều, nhưng chưa tần gặp qua nên cháu vốn không tin được trên đời này lại có những loại độc cổ quái như vậy.

Cháu khẩn thiết muốn kiểm chứng, thậm chí còn muốn dùng nó làm luận văn tốt nghiệp thạc sĩ.

Cháu đã thử nghiệm thành công ở nhiều loài động vật, sau cùng cháu nghĩ phải lấy chính mình ra thử dược, chỉ là, cháu còn thiếu một người cùng thử nghiệm.

Bạn học của cháu đều không chịu, bọn họ nói cháu điên rồi.

Cháu biết, nếu trên đời này có người đồng ý, người đó nhất định là Tần Ca, nhưng cháu……Không dám lấy tính mạng của anh ấy ra đánh cược.

Sau cùng, khi cháu ở bên ngoài sở nghiên cứu phát hiện một nữ sinh viên luôn lầm lì đơn độc, cháu……….đã lặng lẽ hạ cổ trên người cô ấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi