“Ông ngoại đã từng nói với cháu, cô sinh viên kia không có gia đình, cũng dường như không có bạn bè gì cả.
Một cô gái như vậy chắc chắn sẽ không ai chú ý đến cô ấy.
Cô ấy là người thích hợp nhất để chọn làm người thí nghiệm.
Cháu âm thầm quan sát cô ấy, về sau đã thu thập đủ dữ liệu, liền âm thầm cho cô ấy ăn giải dược, nhưng mà……có một buổi tối khi cháu đau đớn từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhìn trên người lại không có vết thương nào, cháu mới biết được mình đã thất bại.”
“Giải dược giống nhau nhưng không biết vì cái gì mà dùng ở cơ thể con người lại không có tác dụng.
Là do cô sinh viên kia bị thương nên bản thân cháu cũng cảm nhận được cơn đau.
Cháu lại điều chế thuốc giải, nhưng mà vẫn không được.
Cho nên cháu không thể không đi gặp thầy của mình xin giúp đỡ, ông ấy là giáo sư y học nổi tiếng trong nước.
Ông ấy đã gửi thư đề cập chuyện này với những nhà khoa học cùng dược giả nổi tiếng trên thế giới, bọn họ vừa nghe liền tỏ ra hứng thú, lập tức thiết lập một trụ sở nghiên cứu ở Nê-pan, tìm cách phá cổ độc trên người cháu”
“Tần Ca sớm nhận ra cháu có điểm không ổn, ép hỏi cháu, cháu đã đem sự tình kể hết cho anh ấy, muốn anh ấy chờ cháu năm năm.
Thời gian năm năm này, cùng các chuyên gia tìm cách loại bỏ cổ trên người cháu, sau đó cháu sẽ trở về bên cạnh anh ấy, vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.
Cháu biết anh ấy rất giận, thậm chí lúc cháu đi cũng không thèm nói với cháu một câu.
Sau đó, Tư Vi gọi điện nói cho cháu biết, anh ấy gặp gỡ rất nhiều phụ nữ, cháu rất đau khổ.
Nhưng sau ông ngoại lại nói cho cháu biết, về sau anh ấy quen cô sinh viên kia, cháu liền hiểu được, là anh ấy muốn bảo vệ cháu, cháu mới tha thứ cho anh ấy.
Mỗi ngày anh ấy đều đem thông tin về cô gái kia chuyển đến Nê-pan_______”
“Cô..hắn…Con mẹ nó, cô nói đã đủ chưa?”
Hải Lam thấy, trừ bỏ tiếng hít thở thì linh đường thực sự rất yên tĩnh.
Nếu không, lời nói của mình đánh gãy câu chuyện của Lâm Vũ sao có thể đột ngột vang dội lớn đến như vậy.
Rốt cuộc, cô nhìn thấy trong ánh mắt của một số người đối với cô lúc này chính là sự thương hại, không còn là khinh bỉ giống như trước nữa.
Nhưng cô hy vọng là cô nhìn nhầm rồi!
Những âm thanh nức nở, rống giận, hỗn tạp náo loạn vang lên bên tai……….Chỉ là, phẫn nộ cũng tốt, bi thương cũng tốt, tất cả bây giờ đối với cô đều không còn quan hệ.
Hải Lam thản nhiên nhìn tiến sĩ, trên bộ mặt già nua của ông chính là đau xót cùng áy náy.
Thì ra, Lâm Vũ chính là cháu ngoại của tiến sĩ, thì ra ngay cả ân tình của ông đối với cô từ trước giờ cũng là giả.
Cô nâng mắt nhìn tấm di ảnh giữa linh đường, cố gắng nhìn rõ, cô muốn nhìn rõ hắn, Tần Ca của cô.
Hóa ra, khoảng thời gian ba năm đó chỉ là giả dối, tất cả đều là tính toán của hắn.
Là ai đã im lặng nghe cô kể về những chuyến khảo cổ?
Là ai đưa cho cô một tách trà nóng những đêm cô thức khuya dò tư liệu?
Là ai đã bảo cô mỗi lần khảo sát trở về cũng sẽ được như những người khác, có một hình bóng chờ ở nhà ga cho cô tìm kiếm?
Là ai sẽ sa sầm mặt mày mỗi khi nghe cô nói sau khi tốt nghiệp sẽ hoàn trả lại tiền học phí?
Là giả, ba năm cùng nhau hạnh phúc, ba năm cùng nhau từng chút từng chút một, tất cả đều là giả, đều chỉ có một mình cô ảo tưởng cho tất cả là thật.
Trước kia cô vẫn không rõ, vì sao hắn luôn cuồng nhiệt hôn cô thật lâu, hắn vuốt ve mỗi tấc da tấc thịt trên người cô nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn…Hóa ra là vì như vậy.
Cô bình tĩnh nhìn chiếc khăn trong tay chậm chạp rơi xuống.
Thứ không thuộc về mình, càng nắm chặt lại càng tuột khỏi tầm tay.
Hận hắn? Cô không rõ….
Thương hắn? Rõ ràng là cô điên rồi.
Cô rất muốn khóc, giống như bất cứ người nào ở linh đường này.
Nhưng ở đây không có chỗ cho cô, cô ngay cả một vị trí dành cho mình cũng không có.
Tần Ca không phải là của cô.
Chưa bao giờ là của cô.