PHI NGÃ KHUYNH THÀNH VƯƠNG GIA MUỐN HƯU PHI



Hắn nói, nữ nhân của bổn vương, đương nhiên bổn vương tự mình kiểm tra.
Cho dù có là hắn thì nàng cũng không chấp nhận nổi nói chi người đó lại là ca ca của hắn.

Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi chuyện hoang đường như thế này mà hắn cũng có thể đồng ý?
Nhưng ngoài cái tát theo bản năng ra nàng còn có thể làm được gì? Nàng đến là để cầu xin hắn giúp đỡ.

Không chỉ việc cứu Mỹ Nhân, kể cả chuyện của mẫu thân nàng, cả cơ hội gặp lại Thượng Quan Kinh Hạo, tất cả đều phải dựa vào hắn hết, cho nên việc nàng có thể làm, chỉ có thể là im lặng.
Nàng run rẩy kéo quần lên, muốn cột thắt lưng lại, nhưng đau đớn trên bàn tay phải khiến nàng không thể thực hiện được chút việc cỏn con ấy.

Nàng cắn chặt răng, đang muốn cố gắng lần nữa, Duệ vương căn bản đang trầm mặc lui một góc liền bước nhanh tới bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay phải của nàng.
Hắn đến một câu cũng chưa nói, nhưng khi hắn đăm đăm nhìn tay nàng ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

Nàng theo bản năng muốn rút tay về nhưng cả người bỗng khựng lại, toàn thân không thể nhúc nhích.

Hắn nhanh chóng giúp nàng mặc lại y phục tử tế, sau đó bế nàng, vén rèm bước ra ngoài.
Việc bị hắn điểm huyệt thực sự nằm ngoài dự kiến của nàng, không ngờ nam nhân tàn phế này cũng biết võ công.
Hắn ôm nàng xuyên qua hành lang trong đình viện, nàng có thể cảm giác rõ ràng thân mình của nàng xóc nảy, bởi vì hắn bước đi khập khiễng, lại đi rất nhanh.

Nàng đột nhiên nghĩ hắn đi nhanh như vậy hẳn là sẽ rất đau.
Ven đường nhiều nô bộc nhìn thấy bọn họ đều hành lễ, Kiều Sở lúc này mới ý thức tới một chuyện.

Không biết đám người của Hoàng đế đang ở đâu, chẳng lẽ về hết rồi?
Nàng cười khổ, làm người quả nhiên là không nên quá tức giận, nếu không chỉ trong một quãng thời gian ngắn như vậy, nàng ngay cả chuyện quan trọng nhất cũng đã quên.
“Gia, đây là……”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, đối phương sau khi hành lễ xong, liền đứng thẳng lên.

Duệ vương vừa dừng lại trước một căn phòng, nữ tử vừa lên tiếng là một nha hoàn thoạt nhìn cũng có vẻ xinh đẹp, tuy không đẹp xuất chúng nhưng nước da lại trắng như tuyết, rất trẻ trung thanh tú.


Mặc dù xưng hô với Duệ vương là ‘gia’ , nhưng Kiều Sở cảm giác được nàng ta tuyệt đối không giống như những nha hoàn bình thường.
Duệ vương khẽ gật đầu, nha hoàn kia đã giúp hắn mở cửa phòng, nàng bị hắn bế đi vào.
Nàng liếc mắt nhìn bốn phía, bên trong căn phòng này thật sự rất lớn, có đầy đủ tất cả vật dụng.

Bàn ghế, giường tủ, lư hương, bức họa…, tất cả đều mang một phong cách trầm tĩnh cổ xưa, cả căn phòng vừa lộng lẫy lại vừa trang nhã, tinh tế.

Nàng thầm phỏng đoán đây có lẽ là phòng của Duệ vương.
Hắn đặt nàng ngồi lên một cái ghế, sau đó đi tới phía trước cái bàn nhỏ, bên trên có đặt một chiếc rương bằng gỗ.

Hắn đem chiếc rương tới để trên chiếc bàn bên cạnh nàng, từ bên trong rương lấy ra một tấm đệm đặt lên bàn, sau đó cẩn thận đem bàn tay bị thương của nàng đặt lên tấm đệm.
“Ta phải đem xương ngón tay của nàng nối lại, sẽ rất đau, nàng cố chịu đựng một chút”
Kiều Sở cắn môi, vẫn quyết định không lên tiếng.
Duệ vương cũng không để ý, nhanh chóng từ bên trong rương xuất ra mấy cái bình sứ, một ít băng gạc, kim khâu cùng vài cái kẹp.
“Gia, ngài đã một ngày một đêm gấp gáp hồi phủ, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa mà, việc này cứ để cho nô tỳ, ngài mau đi nghỉ đi”
Nha hoàn lúc nãy đã tiến tới, cầm một cái bình sứ lên, nhẹ nhàng khuyên bảo hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi