PHI THIÊN

Phong Bắc Trần triệt để đặt bút xuống, hắn tươi cười hòa ái, nói:

- Huyền nhi, nam tử hán đại trượng phu, nên buông thì phải buông, ai cũng có lúc thắng lúc thua, là nam nhân ngã ở nơi nào phải đứng lên từ nơi nào. Nếu ngươi không mang nữ nhân kia trở về, cả đời ngươi không ngóc đầu lên được. Chỉ cần mang trở về, đã nói rõ ngươi lúc trước chịu khổ chịu nhục, nói rõ ngươi thành người cười cuối cùng, nếu không thế nhân sẽ xem ngươi là người nhu nhược! Ngươi yên tâm, Vân Ngạo Thiên thả ngươi đi đã nói rõ hắn ngầm đồng ý hôn sự này, nếu không ngươi ũng không xuất hiện nơi đây.

Không thể không nói, Phong Huyền bị Đại Ma Thiên tra tấn nhiều năm như vậy, nội tâm hắn lưu lại bóng mờ rất sâu, tuy nghe Phong Bắc Trần nói thế, suy nghĩ một chút cũng có đạo lý, không nói chuyện mất mặt hay không, nếu như Vân Ngạo Thiên không ngầm đồng ý thả hắn, hắn có thể quay về hay sao?

- Vâng! Tôn nhi nghe gia gia, ta sẽ mang Vân Tri Thu trở về.

Phong Huyền chắp tay lĩnh mệnh.

- Phải giống trống khua chiên, phải cho thiên hạ đều biết ngươi nở mày nở mặt dẫn thê tử về nhà, hiểu chưa?

Phong Bắc Trần hỏi.

Phong Huyền khẽ giật mình, hắn hiểu ý gia gia, gia gia muốn cho thiên hạ đều biết, tuy lúc trước Phong Bắc Trần hắn mất mặt, cũng không cứu cháu trai ra khỏi Đại Ma Thiên nhưng Phong Bắc Trần hắn là người cười đến cuối cùng, chẳng những cháu trai hắn trở lại, trưởng tôn nữ Vân Ngạo Thiên thích nhất cũng bị mang về Vô Lượng Thiên, trở thành nữ nhân Phong gia, về sau còn bị Phong gia quản giáo, sanh con dưỡng cái cho Phong gia, ai mất mặt?

Gia gia muốn vãn hồi mặt mũi! Nội tâm Phong Huyền nói thầm và chắp tay:

- Tôn nhi hiểu rõ, nhất định nở mày nở mặt dẫn cháu dâu trở về bái kiến gia gia.

- Rất tốt! Phó sư thúc và Thôi sư thúc sẽ cùng đi với ngươi, không cần băn khoăn cái gì cả, việc cần làm cứ làm, đi thôi!

Phong Bắc Trần phất phất tay sau đó cầm bút vẽ tranh.

Phó sư thúc và Thôi sư thúc chính là Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh, là nhị đệ tử và tam đệ tử của Phong Bắc Trần. Bọn họ có tu vi Kim Liên nhị phẩm và nhất phẩm, nghe nói có hai người này đi theo hộ pháp, dũng khí của Phong Huyền tăng nhiều, quyết đoán lên tiếng:

- Tôn nhi cáo lui!

Tiên quốc Thần Đường, Mộc Hành Cung Trấn Nhâm Điện, trong phủ đệ Đại tổng quản.

Nghe các nơi truyền tin tức Miêu Nghị trở thành túc chủ trong Tinh Túc Hải, Dương Khánh im lặng ngồi một lúc, qua thật lâu hắn chống bàn đứng lên, thở dài một tiếng:

- Rốt cuộc tên điên kia muốn làm gì?

Thanh Mai nói:

- Chỉ sợ đại nhân phải sớm có ý định.

Dương Khánh cười khổ gật đầu, nói:

- Tên kia càng đi càng xa, chỉ sợ không về lưỡng điện, xem ra ta phải có ý định.

Hắn vốn cho rằng điện chủ lưỡng điện chậm chạp không bổ nhiệm là vì Miêu Nghị sớm muộn cũng trở lại, hiện tại Miêu Nghị lăn lộn chung với một đám lão yêu quái trong Tinh Túc Hải, còn trở thành ngũ phương túc chủ, hắn trở lại làm gì?

Thanh Cúc hỏi:

- Miêu Nghị có phản bội đi theo Tiên quốc hay không?

Dương Khánh vỗ án nói:

- Hắn và Yến Bắc Hồng không phải đèn cạn dầu, một phản bội chạy trốn đi Ma quốc, một lăn lộn với đám lão yêu quái Tinh Túc Hải, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Ta không nghĩ ra vì sao hắn bỏ mặc đại tiền đồ, hết lần này tới lần khác lại đi làm chuyện nhảm nhí, đi lên con đường không lối về.

- Ta cũng không tin hắn thật có thể bình khởi bình tọa với tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải. Hắn có tư cách gì bình khởi bình tọa với người ta? Đám lão yêu quái kia tám chín phần mười đang lợi dụng hắn! Ta thật sự hối hận để hắn đi tới nơi đó, hiện tại ta cũng không nghĩ ra chuyện gì, báo lên không dễ dàng, bỏ qua cũng không xong.

Nói đến đây hắn hận nghiến răng nghiến lợi.

Thanh Cúc thấp giọng nói:

- Đại nhân, theo như Nam Tuyên Phủ nói, hắn hiện tại vẫn là thủ hạ của ngài.

Dương Khánh giật mình, hắn dở khóc dở cười, phủ chủ Nam Tuyên Phủ sớm nói với mình không nên liên lụy vào trong đó, hắn lắc đầu thở dài:

- Xem ra muốn bỏ cũng không bỏ được, hắn là khắc tinh của bổn tọa sao? Sớm biết như thế, năm đó không nên lưu hắn trong động Phù Quang, hiện tại cũng không gây ra nhiều việc như vậy.

Động Đông Lai, Miêu Nghị không có biện pháp an tâm tu hành, những người có quan hệ không tệ đều chạy tới hỏi mình xảy ra chuyện gì, không nghĩ biện pháp ứng phó cũng không được.

Phong Trạch vừa rời đi, cung chủ Nguyệt Hành Cung Trương Thiên Tiếu đã tới, lấy lý do mới đến lần đầu, nàng lập tức kéo Miêu Nghị đi dạo chung quanh động Đông Lai.

Miêu Nghị không chịu nổi nữ nhân này, ăn mặc đồi phong bại tục làm hắn không tiện nhìn thẳng.

Hai người đi đến đỉnh núi nhìn cảnh sắc chung quanh, Trương Thiên Tiếu gật đầu nói:

- Cảnh sắc không tệ.

- Ai!

Miêu Nghị hữu khí vô lực nói:

- Ta nói đại cung chủ, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, động phủ nho nhỏ của ta không có cảnh sắc đặc biệt gì đâu.

Ánh mắt nhìn về phía chân ngọc thẳng tắp của nàng:

- Ngươi cởi bó chân từ Thánh Sơn chạy tới nơi đây sao? Nếu đôi chân xinh đẹp bị thương, chẳng phải Hoắc đại ca đau lòng muốn chết?

Hôm nay hắn đã có địa vị khác, nếu không chẳng dám nói những lời này.

Trương Thiên Tiếu lập tức cười khanh khách nói:

- Miêu động chủ, nghe nói ngươi bây giờ trở thành túc chủ trong Tinh Túc Hải, có thật hay không?

Miêu Nghị thở dài:

- Đã biết rõ ngươi tới hỏi việc này.

Trương Thiên Tiếu cười mỉm đi tới, cánh tay khoác lên vai hắn, nói nhỏ:

- Ngươi là thủ hạ của ta lại dây dưa với đám lão yêu quái Tinh Túc Hải, làm không tốt cũng kéo ta vào, chẳng lẽ bổn cung hỏi không được sao?

- Cẩn thận có người nhìn thấy lại sinh ra hiểu lầm.

Thân thể Miêu Nghị hơi nghiêng tránh cánh tay của nàng, nói:

- Là thế à, ta kết bái huynh đệ với tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải, có vấn đề gì sao?

Trương Thiên Tiếu lại vươn tay đặt lên vai hắn, nói:

- Tiểu lão đệ, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi làm thế nào? Tại sao lại làm như vậy?

Năm ngón tay dùng sức bấm vào vai Miêu Nghị.

Nàng biểu hiện vẫn cười tủm tỉm nhưng nội tâm âm thầm căm tức, dù sao việc này không phải việc nhỏ. Đúng như lời nàng nói, dù sao Miêu Nghị cũng là thủ hạ của nàng, thật phải ra chuyện gì đó cũng liên quan đến nàng.

Miêu Nghị cố nén đau đớn trên vai, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, nói:

- Buông tay!

Trương Thiên Tiếu không buông, nàng lại dùng sức thêm vài phần, cười nói:

- Ngươi không định cho ta một câu trả lời sao?

Nội tâm Miêu Nghị sinh ra một cổ tà hỏa, nói khó nghe chính là cung chủ không đặt hắn vào trong mắt, nhanh chóng thi triển Tinh Hỏa Quyết vận chuyển hỏa diễm vô hình lên vai.

Trương Thiên Tiếu bị nóng nên không thể không rút tay trở về, lại bị Miêu Nghị bắt lấy cổ tay, thuận tay kéo nàng về phía mình, tay còn lại ôm eo, hai người mặt đối mặt dán vào nhau.

- Việc này không quan hệ tới ngươi, ta cũng phụng mệnh làm việc, có gì không hiểu cứ hỏi Thiên Ngoại Thiên.

Miêu Nghị ôm nàng, nói nhỏ vào tai, tay còn lại thuận thế sờ mông nàng, dùng sức bóp một cái trả thù cái bóp vai của nàng.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi