Sắc mặt Trương Thiên Tiếu biến hóa, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra và lạnh lùng nhìn hắn.
- Cảm xúc không tệ!
Miêu Nghị giơ bàn tay vừa chiếm tiện nghi lên, trêu chọc nói:
Trương Thiên Tiếu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói như vậy đây là ý của Thiên Ngoại Thiên?
Miêu Nghị từ chối cho ý kiến, hắn cười mà không đáp, xem như mặc định.
Trương Thiên Tiếu nhíu mày khó chịu, nàng nhanh chóng rời đi.
Sau khi quay về động phủ không bao lâu lại có khách đến, Ngọc phu nhân đến nhưng là nữ giả nam trang.
Miêu Nghị hoài nghi không biết nữ nhân Thiên Ngoại Thiên đều có tật xấu nữ giả nam trang hay không, mời đối phương vào tĩnh thất bàn bạc.
- Xảy ra chuyện gì?
Tiến vào tĩnh thất, Ngọc phu nhân quay đầu liền hỏi.
- Nhị gia nói chuyện kết bái với tứ phương túc chủ?
- Trừ việc này còn chuyện gì khác hay sao?
- Ai! Ty chức không phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhị gia bàn giao hay sao, không làm tốt quan hệ với bọn họ, dựa vào cái gì thuyết phục bọn họ gia nhập Thiên Ngoại Thiên?
An Như Ngọc lẳng lặng nhìn hắn một lát, lại hỏi:
- Tại sao bọn chúng kết bái với ngươi?
Miêu Nghị nói:
- Nói thật, hiện tại ta đang có việc rất khó hiểu vì sao bọn họ đưa ra yêu cầu kết bái với ta, ngay cả ta cũng không rõ, nếu không phải có nhiệm vụ trên người, ta đã sớm cự tuyệt rồi. Đây là điểm làm ty chức bất đắc dĩ, ta đã nói với bọn họ nên giữ bí mật, Tinh Túc Hải lại chủ động thả tin tức ra ngoài, cho nên gần đây ta vô cùng bận rộng, rất nhiều người đến bái phỏng ta đấy.
- Thì ra là như vậy...
An Như Ngọc trầm ngâm chốc lát, nghi ngờ nói:
- Đám lão yêu quái kia đang làm trò quỷ gì? Có phải ngươi bạo lộ ý định tiếp cận bọn chúng quá sớm không?
- Không có! Hỏa hầu chưa đến, ta cũng không ngu ngốc lộ ra ngoài để người ta cự tuyệt. Nhị gia, ta nên làm gì bây giờ? Ta hiện tại cảm giác đám lão yêu quái kia có bụng dạ khó lường với ta, nếu không việc này thôi đi, nếu làm tiếp ta lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.
Miêu Nghị bất đắc dĩ lên tiếng.
- Trước tiên không nên vội vàng quyết định, chờ ta báo cáo Thánh Tôn rồi nói sau.
An Như Ngọc cau mày khoát khoát tay, tạm thời đặt việc này qua một bên, lật tay lấy một bộ quần áo ra, nàng mỉm cười dâng hai tay tới trước:
- Lang Lang và Huyên Huyên lại tự tay may quần áo cho ngươi, bảo ta giao cho ngươi, ngươi xem có vừa hay không?
Tại sao đang bàn chính sự lại nói sang chuyện này? Miêu Nghị cố nặn ra nụ cười ngây ngô, nụ cười rất cương tiếp nhận quần áo.
- Vừa lắm, các nàng khéo tay, có lẽ phù hợp.
- Nơi này không có người ngoài, thử xem đi.
An Như Ngọc cười rất chân thành, cũng mặc kệ Miêu Nghị có nguyện ý hay không, liền kéo dây thắt lưng Miêu Nghị, cưỡng ép Miêu Nghị cởi áo nới dây lưng.
- Không cần, không cần.
Miêu Nghị giãy dụa vặn vẹo người muốn trốn tránh, hắn thật sự sợ vị trước mặt, nội tâm khóc thét lên, rất muốn hỏi nàng một câu, ngươi muốn tìm con rể hay tìm nam nhân cho mình!
Cuối cùng hắn vẫn bi ai bị An Như Ngọc bắt lại và cởi đồ.
An Như Ngọc bức Miêu Nghị mặc quần áo mới vào, tự mình giúp Miêu Nghị thắt dây lưng, mặc quần áo cho hắn, lúc này mới ung dung đi quanh người Miêu Nghị vài vòng, không ngừng thoả mãn gật đầu, rất vừa người.
Không hợp mới là lạ, trước đã cho người đo dáng người của Miêu Nghị. Tuy quần áo thật sự do hai nữ nhi của nàng làm nhưng đó là nàng tức giận ép làm.
Miêu Nghị đứng tại chỗ giang hai tay ra rất bất đắc dĩ ah, hiện tại hắn đã hiểu chuyện gặp dịp thì chơi không ai làm gì được mình, mình cần rèn luyện nhiều, hắn không ngờ mình lại bị cuốn vào chuyện như vậy.
Tại sao bị cuốn vào việc này? Bởi vì thế giới này không phải thế giới của hắn, không phải mỗi một người đều thuận theo cảm thụ của hắn!
Sau khi đưa tiễn An Ngọc Như rời đi, Thiên Nhi, Tuyết Nhi dùng ánh mắt là lạ nhìn Miêu Nghị.
Sao có thể không vậy được đây? Một nam một nữ tiến vào tĩnh thất, cô nam quả nữ chung một phòng, lúc đi ra nam tử còn đổi quần áo.
Mấy ngày sau, Ngọc Đô Phong Phong Trạch trở lại, hắn mang theo pháp chỉ của Nhạc Thiên Ba, lệnh Miêu Nghị trở lại Mộc Hành Cung đảm nhiệm chức điện chủ.
Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái, nói:
- Phong hành sử, vì sao quân sử lại đột ngột phục chức cho ta?
- Đây không phải ý của quân sử, là ý của Thiên Ngoại Thiên.
Phong Trạch lặng lẽ nói cho hắn biết, thái độ và quan hệ của hắn rất gần với Miêu Nghị, cũng không bày ra tư thái cao cao tại thượng, Miêu Nghị có đủ tư cách để hắn hạ thấp tư thái đối đãi ngang hàng, nếu không cần gì nói nhiều như thế.
Ý của Thiên Ngoại Thiên? Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn không hiểu nổi ý của Mục Phàm Quân, hắn khẳng định có mệnh lệnh phục chức là do An Như Ngọc trở về nói việc của hắn với Mục Phàm Quân biết, Mục Phàm Quân muốn làm gì?
Miêu đại động chủ quan phục nguyên chức, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn quan phục nguyên chức, kim điện chấp sự Ngọc Đô Phong và chức hành tẩu của Mộc Hành Cung chưa khôi phục.
Cho nên Miêu đại động chủ rời đi, sơn chủ Trấn Hải Sơn Công Tôn Vũ và phủ chủ Nam Tuyên Phủ Điền Thanh Phong thở ra một hơi, Hoắc Lăng Tiêu cũng nhẹ nhõm.
Trương Thiên Tiếu hận ngứa răng, nàng có thể đùa giỡn nam nhân nhưng không tùy tiện cho nam nhân đùa giỡn, Miêu Nghị dám bóp mông nàng, nàng muốn phát tác nhưng đột nhiên phát hiện Miêu Nghị đã không phải là người mà cung chủ như nàng có thể chọc.
Cung chủ Mộc Hành Cung Trình Ngạo Phương cũng phát hiện, nàng hiện tại không nhìn thấu đối phương. Miêu Nghị làm nhiều việc lung tung, nàng cũng muốn dọn dẹp hắn nhưng đột nhiên phát hiện Miêu Nghị đã vượt qua khống chế của mình, xem ra quyền lực điều động thủ hạ đã không còn trong tay nàng nữa.
Tuy Miêu Nghị vẫn tới bái phỏng nàng trước, hai bên chỉ khách sáo với nhau mà thôi, Trình Ngạo Phương cũng không có ý định xen vào việc của hắn, Nhạc Thiên Ba đã âm thầm dặn dò, bảo nàng đừng đụng vào việc Miêu Nghị, gặp chuyện không may cũng không liên quan đến nàng.
Nếu có thể, Nhạc Thiên Ba ước gì Miêu Nghị sớm rời đi một chút. Đừng có ở lại Thần Đường làm ra nhiều việc để người khác lo lắng...
Bắc Cực Băng Nguyên là thế giới của băng và tuyết, màu trắng vĩnh viễn ngự trị nơi đây.
Bắc Cực Băng Cung có khách tới, đạt được thông báo, Bắc Cực lão tổ Trường Thiên tự mình ra đón khách.
Trường Thiên đi tới cửa đã nhìn thấy một nam tử đang đứng ngắm tuyết bên ngoài, hắn quay người lại và mỉm cười, thần thái nho nhã không mất điềm tĩnh, hắn vẫn ngọc thụ lâm phong nhưng tóc mai hai bên đã bạc, một thanh niên hăng hái bừng bừng biến thành trung niên, tuy phần cao ngạo chưa mất nhưng bị tuế nguyệt vô tình mài mòn.
Khách đến không phải người xa lạ, chính là Phong Huyền cháu trai Phong Bắc Trần!
Bắc Cực lão tổ Trường Thiên giật mình, hắn nói to và đi ra nghênh đón:
- Hiền đệ. Thật là ngươi?
Phong Huyền buông tay phủi tuyết, chắp tay ôm quyền cúi người:
- Phong Huyền bái kiến lão ca!
- Mau đứng lên!
Thời gian trôi kinh quá