PHI THIÊN

Đám người Lý Mặc Kim ngây ngẩn nhìn sư tôn chạy trốn, dù đối diện Ma Thánh Vân Ngạo Thiên cũng không khoa trương vậy đi!

Đúng vậy, nếu gặp Ma Thánh Vân Ngạo Thiên thì Phong Bắc Trần không cần vừa gặp mặt liền trốn, ít nhiều gì có thể đánh một trận, Vô Lượng của gã cũng không hiền gì.

Nhưng đám đồ đệ không biết bảo thương trong tay Miêu Nghị sắc bén cỡ nào, hắn không liều đánh với Vô Lượng của Phong Bắc Trần, hắn cầm thương đâm. Phong Bắc Trần không lấy ra được cái gì để chắn, cũng đã làm hoạt động thợ mộc rồi nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được, không trốn chứ làm sao bây giờ?

Mới rồi sư phụ còn ung dung như thế ngoại cao nhân chớp mắt luống cuống tay chân bỏ chạy, đám đệ tử thật khó chấp nhận hiện thực này. Đặc biệt Miêu Quân Di vừa thoát thân phận con tin chạy tới bên sư phụ, cứ tưởng mình sẽ có núi dựa lúc này càng trợn mắt há hốc mồm, xoe tròn mắt!

Người Vô Lượng Thiên ẩn núp xung quanh ngây ra. Thánh Tôn đang chạy trốn sao? Còn công khai kêu người bên dưới chặn lại?

Chờ khi bọn họ phản ứng lại thì Miêu Nghị đã phất tay thu tâm diễm, căn bản không để ý mấy con tôm nhỏ này. Miêu Nghị bay lên cao, lo truy sát Phong Bắc Trần mới là điều quan trọng nhất.

Trong lòng Miêu Nghị đang chửi thầm, bà nội nó, đường đường là một trong lục thánh mà không có chút phong độ. Ngươi nên đánh vài chiêu với lão tử đi chứ vừa gặp mặt đã chạy trốn là thế nào?

Nếu Phong Bắc Trần biết suy nghĩ của Miêu Nghị thì sẽ hộc máu, lão tử lấy cái gì so chiêu với ngươi? Lấy mạng sao?

Miêu Nghị bay vút đi hét to:

- Lăng Thiên!

Miêu Nghị phất tay triệu Lăng Thiên từ trong túi thú ra.

Lăng Thiên mặc áo tím vừa xuất hiện, vung hai tay, giữa trán hiện ra Kim Liên tam phẩm. Tuy Lăng Thiên ở trong tiểu thế giới nhưng các huynh đệ đi đại thế giới chưa từng quên gã, cộng thêm mỗi năm Vân Tri Thu trở về sẽ ban thưởng chút ít, tu vi của gã từ Kim Liên nhị phẩm đột phá đến tam phẩm.

Lúc này ra khỏi túi thú, giang hai tay xoay tít trên bầu trời, người hiện ra yêu khí, tỏa ánh sáng vàng, người biến to ra, chớp mắt thành con điêu có lông tím, miệng vàng, chân vàng to mấy trượng, ánh mắt sắc bén.

Chim ngửa đầu hót vang khắp bầu trời.

- Grỉ!

Hiện nguyên hình thi pháp bay đi mới phát huy tốc độ bay tốt nhất của Lăng Thiên, nhưng lực công kích bị yếu, điều này liên quan tới hình dạng thân thể. Chỉ có thể nói sở trường luôn song song với sở đoản, một số yêu tu khi hiện ra nguyên hình thì lực công kích càng lợi hại.

Chim ưng đầu to ngửa lên trời, lông chim tím lấp lóe ánh sáng kim loại, mắt ưng sáng ngời nhìn Miêu Nghị trên cao, vỗ đôi cánh, gió to nổi lên, chim nhanh chóng bắn lên cao, đúng như cái tên, rất có khí thế lăng thiên.

Lăng Thiên vọt lên cao để hai chân Miêu Nghị đạp lưng mình, đôi cánh liên tục đập vạch bóng tím kéo dài giữa không trung, nhanh chóng đuổi theo Phong Bắc Trần đang chạy trốn.

Lúc trước Lăng Thiên không thấy Miêu Nghị làm sao đánh cho Phong Bắc Trần chạy trốn, nhưng chính mắt thấy Phong Bắc Trần chạy trối chết đủ làm gã phấn khởi tinh thần. Mấy năm nay bị lục thánh ức chế, con chim yêu đã chịu đủ bực tức.

Đám người Lý Mặc kim ở bên dưới nhanh chóng bay lên trời đuổi theo, bốn phía trải rộng hàng trăm tu sĩ Ngự Không cảnh bay lên trời đuổi bắt.

Thánh Tôn bị người truy sát. Mặc kệ có thể giúp được gì không, bây giờ họ còn chưa hiểu gì nhưng ít nhất phải làm ra vẻ, lỡ Thánh Tôn bình an thì bọn họ thảm.

Mạc Danh kéo Mạc Quân Lan đi góp vui, Tần Tịch rất quan tâm kết quả cũng bay ra từ chỗ ẩn núp.

Đôi chùy to đã mất tác dụng, Phong Bắc Trần coi như hiểu rằng mình căn bản không làm gì Miêu Nghị được, ý tưởng độc chiếm ích lợi đã tan vỡ. Phong Bắc Trần định trốn vào nhà hàng xóm, chỗ Phật Thánh Phong Bắc Trần.

Nhưng Phong Bắc Trần không thể trốn xa, nhìn Miêu Nghị điều khiển linh thú giỏi về bay đuổi theo, tốc độ đó nhìn là biết gã không thoát nổi. Phong Bắc Trần trơ mắt nhìn khoảng cách hai bên nhanh chóng rút ngắn, gã hơi luống cuống, quan trọng là gã đã lấy ra hết mọi của cải nhưng không có thứ gì chặn được thứ trong tay Miêu Nghị, không cách nào đánh được.

Phong Bắc Trần xoay người chợt đầu chúi xuống, khi rơi sát mặt đất thì gã đâm một cái.

Ầm!

Mặt đất rung rinh nứt rạn, cỏ cây đung đưa, đất cát mù mịt. Phong Bắc Trần giang hai tay lao vào, đất đá bay lên trời đập vào Miêu Nghị đuổi theo.

Lại chơi chiêu này nữa!

Miêu Nghị hơi nhức đầu, hắn vung thương vỗ, hất đất đá rầm rộ ập đến thành vòng xoáy. Chớp mắt bốn phía tối đen, đất đá từ bốn phương tám hướng bao vây Miêu Nghị, bầu trời tối sầm.

Không như lúc ở bờ biển, trong ma trận quả cầu nước còn có tia sáng, bây giờ giơ tay không thấy năm ngón.

Vù vù vù vù vù!

Liệt nhiệt rực cháy trên người Miêu Nghị chiếu sáng bốn phía, khắp nơi là đất đá lượn vòng va chạm. Tử điêu dưới chân hắn cố gắng thi pháp vỗ cánh đập bay đất đá, chở Miêu Nghị va chạm thoát ra, nhưng dường như không thể bay tới cuối.

Lăng Thiên lên tiếng:

- Ngũ gia, không ổn rồi, chúng ta bị nhốt trong Vô Lượng thế giới!

- Ta biết! Chờ ta phá nó đây!

Miêu Nghị giơ thương cảnh giới bốn phía, một tay thì chỉ hai ngón vào giữa trán.

Lúc trước Miêu Nghị đánh nhau với Phong Huyền thì của gã rất dễ phá, chủ yếu vì Phong Huyền không được đến thứ giấu đáy hòm của Phong Bắc Trần, cộng thêm không đủ pháp lực. Nhưng tu vi của Phong Bắc Trần thì khác.

Lúc này Phong Bắc Trần thở phào, gã đứng trên mặt đất đã bị gã thi pháp đào mấy lớp đất, khống chế vòi rồng đất đá xoay tròn trên không trung, một tay khác móc tinh linh ra thi pháp lắc.

Lắc xong một cái Phong Bắc Trần lấy cái khác ra lắc.

Miêu Nghị muốn đuổi theo mãi không nhả thì Phong Bắc Trần cũng bất chấp, không độc chiếm được vậy mọi người cùng nhau chia. Phong Bắc Trần bất chấp có mất mặt hay không, còn tốt hơn là mất mạng nhỏ.

Đại Ma Thiên, ma vân cuồn cuộn như cái mái tụ tập trên nóc Đại Ma cung. Cửa cung bỗng mở rộng, một bóng người lao ra yên lặng đứng trên bậc thang ngoài cửa.

Mái tóc dài đen nhánh như mực xoã sau lưng, dài tới eo, mày kiếm rậm bay xéo vào hai mép tóc, mắt hổ hung dữ lấp lóe tia sáng khiếp hồn người, mũi như vực cheo leo, môi dày không râu, khuôn mặt đại khái. Hai tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, áo giáp đen không tay, ống quần dài tới đầu gối, đứng bằng chân trần.

Khí thế khiếp người, không giận tự uy, đó là Ma Thánh Vân Ngạo Thiên!

Một bóng trắng bay tới, ăn mặc tươm tấc, tóc bạc phơ, khuôn mặt Kiều công công luôn treo nụ cười.

Kiều công công xuất hiện bên cạnh Vân Ngạo Thiên, khom người hỏi:

- Có chuyện gì vậy lão gia?

Vân Ngạo Thiên lạnh nhạt nói:

- Miêu Nghị và Phong Bắc Trần đụng độ, Phong Bắc Trần không đánh lại nên cầu viện với ta.

Kiều công công không cười nổi, kinh ngạc hỏi:

- Sao có thể như vậy?

Vân Ngạo Thiên lạnh nhạt nói:

- Coi nhà đi, ta xem thử.

Tóc dài bay ngược bỗng không gió tự bay, Vân Ngạo Thiên biến mất tại chỗ.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi