PHI THIÊN

Kiều công công ngước lên nhìn trời, không thấy bóng dáng Vân Ngạo Thiên đâu. Một đoàn ma vân cuồn cuộn thổi nhanh hướng chân trời.

Vì khoảng cách nên lúc này Vân Tri Thu đang đi giữa đường, chưa tới Đại Ma Thiên.

Với Vân Tri Thu thì nàng đã dặn dò Miêu Nghị, chờ người tới đông đủ, dù chỉ đợi Kí Chủ tứ phương, Tinh Túc Hải đến rồi mới đánh nhau thì Phong Bắc Trần không có cơ hội phát ra tin cầu cứu.

Miêu Nghị nói mình cách Vô Lượng Thiên rất xa, câu giờ Phong Bắc Trần cũng không đến mức như vậy, nhưng hắn lỗ mãng đánh nhau, vì thế làm hỏng chuyện. Vân Tri Thu chưa kịp chạy tới Đại Ma Thiên ngăn cản Vân Ngạo Thiên.

Nhưng với Miêu Nghị thì hắn sẽ làm chuyện dù chỉ nắm chắc mười phần trăm, huống chi trong tình huống hắn tự tin sẽ đối phó với Phong Bắc Trần được. Nữ nhân của mình rơi vào tay người ta, không có chuyện gì quan trọng hơn là cứu Tần Vi Vi ra. Câu giờ một chút thì được nhưng không chừng Tần Vi Vi sẽ chịu khổ xác thịt.

Cộng thêm kế hoạch của nhóm Vân Tri Thu là giấu diếm Miêu Nghị, trong tình huống không biết nặng nhẹ làm sao Miêu Nghị có thể kéo dài thêm nữa, theo thói quen hắn lo cứu Tần Vi Vi trước.

Thiên Ngoại Thiên. Mục Phàm Quân ngồi trong phòng tĩnh tu luyện trong Cửu Thiên cung.

Mục Phàm Quân cầm tinh linh, nhíu mày nói:

- Dương Khánh mới đi tại sao Phong Bắc Trần đã cầu viện? Bắt đầu đánh nhanh như vậy? Kế hoạch của đám người này có khi nào xảy ra vấn đề gì không?

Mục Phàm Quân bay ra khỏi tháp ngọc, nhanh chóng quẹo ngã rẻ trong Cửu Thiên cung, bắn lên trời xem tình huống.

Vạn Yêu Thiên, cửa cung điện rộng lớn cổ xưa mở rộng, yêu khí cuồn cuộn tuôn ra hiện hình một lão nhân có hai mép râu dài, khuôn mặt khắc khổ, đầu đội kim quang, trường bào màu bạc, là Yêu Thánh Cơ Hoan.

Yêu khí cuồn cuộn bỗng chui vào tay áo Cơ Hoan, chớp mắt biến mất hết. Cơ Hoan vung hai tay áo hóa thành ảo ảnh biến mất phía chân trời.

Cực Lạc Thiên, một bóng người từ bên dưới vọt lên trên trời, người này mặc cà sa rực rỡ sắc vàng, lùn mập trắng trẻo, tai to mặt lớn, mặt hồng hào sáng sủa, khuôn mặt luôn treo nụ cười thân thiện. Là Phật Thánh Tàng Lôi.

Tàng Lôi nhìn xuống dãy núi tịnh thổ, chắp tay niệm ‘a di đà phật’, phất tay áo bay theo gió.

Âm Dương Thiên. Trong một lòng chảo có dãy núi vòng quanh, nơi này âm khí âm trầm đá núi lởm chởm. Trong một lòng núi như con cua to người bị đâm thủng nhiều lỗ bỗng có từng đợt âm khí tuôn ra từ vô số lỗ hổng.

Tựa như mãnh thú há mồm, cửa hang điêu khắc đàn quỷ chơi đùa, một người cao gầy bọc trong áo đen, đeo mặt nạ quỷ màu trắng, không thấy rõ mặt mũi. Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu chậm rãi cất bước, khi bước đi thì giày ống đen đế trắng toát ra âm khí âm trầm, vừa ra khỏi cửa hang gã vung tay áo đen, âm khí khuếch tán, người đã bay lên trời.

Liên lạc với ngũ thánh xong Phong Bắc Trần cất đi tinh linh, chân đạp lớp đất mới vừa bị xới vài lớp, chỉ lên trời cao, thi pháp nhe răng cười nói:

- Miêu tặc, hôm nay là ngày chết của ngươi!

Trên bầu trời, Miêu Nghị trong đất đá che rợp trời, hắn cười khẩy nói:

- Lão tặc, chỉ bằng vào ngươi?

Phong Bắc Trần cuồng cười nói:

- Tiểu tặc, đừng quên đây là thiên hạ của ai! Là thiên hạ của lục thánh! Bảo thương của ngươi đúng là sắc bén nhưng không phải có hiệu quả với bất cứ ai, đao thương sắc bén đến mấy đụng phải Vân Ngạo Thiên, Tư Đồ Tiếu, Cơ Hoan cũng vô dụng. Chút nữa chờ xem ngươi khóc như thế nào!

Đám người Lý Mặc Kim đáp xuống xung quanh thấy sư tôn đã ổn định thế cục thì thở phào. Chỉ có Tần Tịch ở xa nghe lén thì thầm la không ổn, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bằng vào tu vi của Tần Tịch dù xông ra hỗ trợ cũng không giúp được. Tần Tịch rất hiểu Phong Bắc Trần, dù bây giờ nàng có quỳ xuống cầu tình cũng vô dụng.

Lăng Thiên bị nhốt trong Vô Lượng thế giới giương cánh đánh bay đất đá ập đến, hết hồn truyền âm cho Miêu Nghị:

- Nguy rồi, chắc Phong Bắc Trần đã liên lạc với nhóm Vân Ngạo Thiên, chúng ta phải tìm cách ra ngoài nếu không sẽ rắc rối.

- Rắc rối?

Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Lão tử cho Phong lão tặc khóc trước đã.

Lăng Thiên không biết Miêu Nghị làm sao để khiến Phong Bắc Trần khóc.

Miêu Nghị đã cất cao giọng nói:

- Lão tặc! Ngươi mưu toan đồ trên người Miêu mỗ, có nỡ chia sẻ với người khác không?

Câu này làm Phong Bắc Trần nóng nảy, gã muốn sao? Tất nhiên là không!

Phong Bắc Trần thầm hận nhưng ngoài miệng thì nói:

- Nếu ngươi ngoan ngoãn giao đồ ra thì ta sẽ thả ngươi đi.

Miêu Nghị cười to bảo:

- Ngươi không muốn diếm riêng thì Miêu mỗ cũng không giấu riêng, chia sẻ với mọi người là chuyện thú vị, lão tặc có muốn nghe không?

Phong Bắc Trần thầm cảnh giác hỏi:

- Chuyện gì?

Miêu Nghị cười hỏi:

- Nghe nói Miêu Quân Di đồ đệ của ngươi hầu hạ sư phụ đến mức không tiếc cởi đồ. Lão tặc, ngủ đệ tử của mình có mùi vị thế nào?

Mọi người nghe đều giật mình.

Mạc Danh ở phía xa hết hồn, bản năng nhìn hướng Miêu Quân Di, thấy mặt nàng trắng bệch.

Mạc Quân Lan nữ nhi của nàng cũng nhìn Miêu Quân Di. Mắt Mạc Quân Lan lóe tia kinh khủng, vì phát hiện ánh mắt nghi ngờ của phụ thân thậm chí nhìn nàng.

Phong Bắc Trần ngây người, tức suýt hộc máu.

Phong Bắc Trần rống to:

- Tiểu tặc không được nói bậy bạ!

Miêu Nghị cười to bảo:

- Nói bậy? Đây là chính miệng đệ tử của ngươi nói, lão tặc vô sỉ như ngươi ghê gớm thật, không buông tha cả hai nữ đệ tử, quả nhiên là biến thái hiếm thấy trên đời.

Lăng Thiên giật mình, truyền âm hỏi:

- Có thật không Ngũ gia?

Miêu Nghị đáp:

- Thật trăm phần trăm.

Phong Bắc Trần ngoái đầu nhìn Miêu Quân Di, ánh mắt cực kỳ độc ác, ước gì ăn thịt nàng.

Miêu Quân Di luống cuống, nàng không biết Miêu Nghị từ đâu biết được chuyện bí ẩn như thế, nhìn bộ dạng của sư phụ thì hình như hiểu lầm nàng nói ra.

Miêu Quân Di nhanh chóng thi pháp hét to:

- Miêu tặc, đừng nói bậy bạ! Sư tôn, tên giặc này rắp tâm độc ác đang cố ý chọc giận người để thừa cơ thoát khốn!

- Ta biết rắp tâm của hắn!

Phong Bắc Trần vội nói nương theo, cười gằn:

- Phong mỗ cũng không phải chính nhân quân tử gì. Miêu tặc, sau khi cởi hết đồ ra thì tiểu thiếp của ngươi vóc dáng đẹp lắm, da trắng thịt mềm, đường cong hấp dẫn, trước nhô sau vêu. Bộ dạng thở hổn hển dưới thân của lão phu khiến lão phu lưu luyến không quên. Chờ ngươi chết rồi ta tuyệt đối không giết nàng. Nhưng chắc ngươi không để ý, dù sao tiểu tặc nhà ngươi thói quen nhặt giày rách của người ta. Ngươi không phải lần đầu tiên nhặt giày rách của nhà ta, người trong thiên hạ đều biết, mang một đôi là mang, hai đôi cũng là mang, tiểu tặc giỏi lắm, chắc không ngại gì.

Cái gì gọi là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm? Chính là đây.

Phong Bắc Trần phản kích lại làm Miêu Nghị tức hộc máu, hắn rất muốn nói Mạc Quân Lan là nữ nhi của gã, nhưng cuối cùng nén lại, vì nghĩ tình Yêu Nhược Tiên. Ân oán của hắn và Phong Bắc Trần không nên kéo Mạc Quân Lan vào hố.

Đám người Lý Mặc Kim xung quanh nghe xong cố ý cười khả ố trợ uy cho sư phụ của mình.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi