Miêu Nghị:
- Tiên sinh khi nào đi, ta sẽ cho tiên sinh mang bọn họ đi, không biết tiên sinh cảm thấy vừa lòng hay không?
Câu Việt:
- Tốt đương nhiên là tốt, nhưng Đại độ đốc cũng không phải là hiền lành, chỉ sợ Đại đô đốc làm trò gì!
Miêu Nghị:
- Điểm ấy ngươi yên tâm. Ngưu mỗ một lời hứa ngàn vàng, cam đoan không hư hao chút nào trả lại cho Vương gia. Còn như chuyện Vương gia muốn giết ta, ta cũng không truy cứu, cũng sẽ không hướng ngoại giới đề cập, có người hỏi cũng phủ nhận việc này, dù sao trước đó chuyện của Cao Nham Ngưu mỗ ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, lần này coi như là bồi thường, tiên sinh cảm thấy thế nào?
Kỳ thực hắn thật đúng là muốn nhân cơ hội xảo trá một chút, nhưng mà lúc này đây thật là không thích hợp lại làm loạn thêm, chọc giận Quảng Lệnh Công, chuyện phía sau sẽ phiền phức, miếng thịt đến miệng cũng không dám ăn!
Câu Việt:
- Đã như vậy, chuyện này cho qua, bắt đầu nói chuyện chính!
- Chuyện chính?
Miêu Nghị có chút không rõ, kỳ quái nói:
- Lẽ nào chuyện này còn không phải là chuyện chính?
Câu Việt bổ sung một câu.
- Việc vui!
Miêu Nghị ngần ra:
- Việc vui gì?
Câu Việt:
- Chuyện của Doanh thiên vương Đại đô đốc không cảm thấy mình nhúng tay vào việc không nên nhúng tay vào sao?
Miêu Nghị không biết lão già này nói đông nói tây gì, hai tay mở ra, than thở:
- Ta cũng chẳng còn cách nào khác, Doanh gia chắc chăn sẽ không buông tha ta, vừa may Hạ Hầu Lệnh tìm tới cửa, muốn giúp ta giải quyết hậu hoạn, ta không có lý do gì để không phối hợp!
Hắn chỉ có thể là đổ lỗi lên Hạ Hầu Lệnh.
Câu Việt không có chút kỳ quái nào, vốn cho rằng đó là thủ đoạn của Hạ Hầu Lệnh,
- Có vài chuyện không phải Đại đô đốc ngươi có thể đụng, động vào là phải trả giá đắt, nhưng nói cho ngươi biết, cho dù Vương gia không truy cứu, những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Đại đô đốc là người thông minh, hẳn là hiểu ra, xem như nể mặt Mị Nhi tiểu thư cầu xin tha thứ, Vương gia vẫn muốn giúp Đại đô đốc một lần.
Miêu Nghị thật không tin Quảng Mị Nhi có thể chi phối được chuyện như vậy, chân mày khẽ động, ý thức được gì đó, Câu tiên sinh việc vui không có liên quan gì đến Mị Nhi tiểu thư chứ?
Câu Việt gật đầu:
- Đại đô đốc quả nhiên thông minh, nếu như Đại đô đốc có thể cùng Mị Nhi tiểu thư kết lương duyên, Đại đô đốc chính là con rể Vương gia, Vương gia đương nhiên sẽ trợ giúp Đại đô đốc vượt qua cửa ải khó khăn, chuyện này là chuyện đương nhiên.
- Ha hả! Câu tiên sinh nói đùa quá trớn rồi.
Miêu Nghị có thể bằng lòng mới lạ, chính vì hắn bên nào cũng không dựa vào nên mới tha cho hắn một lần còn âm thầm giúp đỡ hắn, dám phản bội Thanh Nguyên Tôn dựa vào Quảng gia, mới là chán sống.
- Không nói đùa! Lẽ nào Mị Nhi tiểu thư tư sắc không thuận mắt sao?
- Câu tiên sinh lại nói đùa rồi, Mị Nhi tiểu thư tư sắc độc nhất vô nhị, là Ngưu mỗ không xứng. Hơn nữa, việc này năm đó lúc ở Dậu đinh khu vực chúng ta tựa hồ đã trao đổi qua, năm đó cũng không bằng lòng, huống hồ Ngưu mỗ bây giờ đã có thê thất.
- Biết ngươi tình thâm nghĩa nặng. Vương gia cũng sẽ không làm ra chuyện phá hỏng đôi uyên ương, tôn phu nhân Vương gia cũng rất tán thưởng, nguyện ý uất ức Mị Nhi tiểu thư làm thiếp của Đại đô đốc, phần thâm tình hậu ý này Đại đô đốc từ chối nữa thì đúng là không còn gì để nói.
- Ha hả...Ha hả... Ha hả. Câu tiên sinh chuyện đùa này quả thực là quá trớn quá rồi, Ngưu mỗ không chịu nổi, thực sự không chịu nổi.
- Vương gia có lòng thành toàn, không có gì chịu nổi hay không chịu nổi. Vì bảo vệ Đại đô đốc, chuyện tiểu thư làm thiếp cho Đại đô đốc tạm thời không công khai, bình thường tiểu thư vẫn ở trong vương phủ, như lệ cũ tới chơi che giấu tai mắt người khác. Đương nhiên, việc này cũng có điều kiện tiên quyết, Vương gia hy vọng sớm được ẵm cháu! Tiểu thư tư sắc vô song, Đại đô đốc huyết khí phương cương, chút chuyện nhỏ này nói vậy không làm khó được Đại đô đốc! Chỉ cần Đại đô đốc gật đầu, Mị Nhi tiểu thư tạm thời sẽ không theo lão phu đi trở về, còn những lễ nghi rườm rà tương lai sẽ tìm cơ hội thích hợp bù lại, thế nào?
Phía sau Dương Triệu Thanh đi theo không xa không gần nghe xong khóe miệng giật giật, cái gì mà Vương gia không phải Vương gia, phát hiện những người này không biết xấu hổ, đúng là không còn lời nào để nói.
Miêu Nghị bị Câu Việt làm cho trợn tròn mắt, việc này nghe hoang đường quá nhưng mà đích thực là một biện pháp tốt, âm thầm liên minh, đối với Miêu Nghị có thể nói có trăm lợi mà không có một hại, có Quảng Lệnh Công âm thầm cường viện, đối với hắn quá có ích, Quảng Lệnh Công có thể có được lợi ích cũng rất rõ ràng, duy chỉ có lỗi với Vân Tri Thu, chỉ cần nghĩ cũng biết, người ta là hòn ngọc quý trên tay Vương gia sẽ cả đời làm thiếp cho ngươi sao? Mong sớm ẵm cháu, khiến Vân Tri Thu làm sao chịu nổi?
Dương Triệu Thanh giữa hai lông mày cũng dần dần lộ ra thần sắc suy tư, hắn suy nghĩ một chút phát hiện việc này từ góc độ quyền lợi mà nói, cũng thực sự được, Quảng Lệnh Công suy tính thật đúng là chu đáo, không khỏi nhìn hướng về phía Miêu Nghị, đạo lý trong đó đại nhân hẳn là hiểu ra, không biết đại nhân trả lời như thế nào.
Miêu Nghị dừng lại, Câu Việt cũng dừng lại xoay người nhìn hắn, chờ hắn trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chữ lợi phủ đầu! Miêu Nghị vẫn là quyết định thủ vững thứ hắn cần thủ, tình nguyện trả giá lớn cũng không muốn phụ lời hứa năm đó ở lưu vân biển cát, thật sự là kỉ niệm đẹp đã không còn nhiều, năm đó hắn không là gì, người đàn bà chanh chua đó vẫn nhất quyết theo hắn, khẽ cười nói:
- Chuyện Câu tiên sinh vừa nói, Ngưu mỗ cam đoan sẽ không có một chữ lộ ra ngoài, đương nhiên, Ngưu mỗ cũng coi như nghe không hiểu, cũng không nghe thấy!
Câu Việt sắc mặt đột nhiên trầm xuống, gằn từng chữ:
- Chuyện này đối với ngươi có gì không tốt, chỉ có lợi, mong rằng Đại đô đốc nghĩ kỹ rồi trả lời!
- Nghĩ kỹ rồi, không cần nghĩ nữa!
Thời gian trôi kinh quá