Câu Việt môi giận, âm trầm nói:
- Ngưu Hữu Đức, đừng có mà muốn cho thể diện mà không cần!
Không giận không được, Vương gia đã nhượng bộ đến nước này, ngay cả lời đó cũng nói hết ra, đối phương cư nhiên không cảm kích.
Miêu Nghị cũng không giận, khoát tay nói:
- Câu tiên sinh chớ gấp gáp, Vương gia nể mặt, Ngưu mỗ đương nhiên muốn tiếp nhận, chỉ là âm thầm liên minh không cần thiết hi sinh Mị Nhi tiểu thư, cũng không cần Mị Nhi tiểu thư làm người trung gian, chỉ cần song phương đạt được hiệp nghị, âm thầm phối hợp với nhau là được!
Hừ hừ... Câu Việt liên tục cười lạnh, nhưng nói vừa bực mình vừa buồn cười, đạt được hiệp nghị âm thầm phối hợp, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Nói trắng ra là, đối với Quảng Lệnh Công mà nói, cùng Miêu Nghị không tồn tại liên minh gì cũng không cần cùng kẻ nào liên minh, hắn cần cùng thiên vương khác liên minh sao? Từ đầu tới đuôi cũng không nói qua muốn cùng Miêu Nghị liên minh, hay là âm thầm liên minh chỉ là Miêu Nghị một phía nghĩ vậy, đây không phải là Quảng Lệnh Công muốn vậy, Quảng Lệnh Công muốn nắm Ngưu Hữu Đức trong tay mình!
Minh hữu thứ này không đáng tin, chỉ cần có quyền lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua một bên hợp tác với người khác!
Quảng Lệnh Công vì sao không tiếc đem hòn ngọc quý trên tay là Quảng Mị Nhi làm thiếp Miêu Nghị? Thậm chí để Câu Việt trực tiếp đem Quảng Mị Nhi đến, nói rõ bất cứ lúc nào cũng có thể cho Miêu Nghị hưởng dụng, chính là muốn chặt đứt đường lui của Miêu Nghị!
- Hiệp nghị chưa chắc tin cậy, vẫn là quan hệ nhạc phụ thân thích đáng tin cậy chút!
Câu tiên sinh nói như vậy nói, chỉ sợ quan hệ nhạc phụ cũng chẳng đáng tin chút nào, muốn trở mặt vẫn sẽ trở mặt, nội gián là Khấu thiên Vương nghĩa nữ thì thế nào?
- Nghĩa nữ quan hệ há lại có thể giống nữ nhi ruột thịt. Đại đô đốc đừng quên, Mị Nhi tiểu thư mẫu thân là Vương phi!
Nói đến đây, Câu Việt cũng không muốn cùng Miêu Nghị nói nhiều, nhíu mày,
- Đại đô đốc, ngươi hiện nay không cầm ra vật gì giúp được Vương gia, trong khoảng thời gian khá dài vẫn cần Vương gia âm thầm giúp đỡ ngươi, để không phải bại lộ, phải mất nhiều công sức, ngoại trừ con rể của mình, Vương gia không đáng lao tâm lao lực như vậy!
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Câu tiên sinh đây là đang làm khó ta!
Câu Việt hừ nói:
- Không biết bao nhiêu vương tôn quý tử khát vọng kết hôn với Mị Nhi tiểu thư, đây chính là đốt đèn lồng cũng không tìm được chuyện tốt như vậy, sao lại thành làm khó?
Miêu Nghị cũng lười dây dưa với hắn việc này:
- Câu tiên sinh, Mị Nhi tiểu thư xác thực mê người, ta cũng là nam nhân, cũng muốn âu yếm, nhưng ta nếu thật muốn âu yếm nhất định sẽ đường đường chánh chánh chiếm nàng, không đáng lén lút như vậy, rồi sinh ra một đứa con riêng. Chi bằng ngươi báo cáo Vương gia, ta đường đường chính chính đem Mị Nhi tiểu thư cưới vào phủ, thế nào?
Câu Việt mặt tối sầm, đùa gì thế, thế cục hiện giờ quang minh chính đại cho ngươi chẳng phải công toi. Vương gia liên lụy một đứa con gái không nói, để nữ nhi làm thiếp danh tiếng còn gì, ngươi cho rằng ngươi là ai, vương phủ nữ nhi há dễ cưới như vậy?
- Đại đô đốc thực sự không cần suy nghĩ thêm?
Nếu như ta quang minh chánh đại cưới, Vương gia lại không đồng ý. Vậy thực sự không cần nghỉ thêm.
Câu Việt chuyển thân, nhìn về phía cửa đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Nơi này nhỏ, lão phu ở thấy khó chịu, thả người!
- Được thôi!
Miêu Nghị cũng xoay người, nghiêng đầu báo cho Dương Triệu Thanh biết, cũng muốn nhanh chóng đuổi lão già này đi.
Dương Triệu Thanh lập tức sắp xếp việc này.
Vân Tri Thu nghe tin cũng mau chóng dẫn Quảng Mị Nhi trở về, đã biết không được. Câu Việt hiển nhiên cũng không cần thiết để Quảng Mị Nhi lưu lại.
Nhưng trước khi đi Câu Việt lại tìm Miêu Nghị lấy phương thức liên lạc, bằng không trước luôn thông qua Mị Nương mẫu nữ truyền lời quá phiền phức, trời mới biết về sau còn cân liên hệ người này hay không.
Ngoài cửa lớn, Quảng Mị Nhi tỉnh tỉnh mê mê hướng phu thê hai người bọn họ chào từ biệt, không biết mục đích mình tới đây là gì, ngược lại là có chút mơ hồ, không phải nói cho mình tới chơi sao? Tại sao lại lập tức đưa mình về?
Miêu Nghị liếc nhìn ánh mắt của nàng lại có vài phần đồng tình, thầm nghĩ nữ nhân này nếu như sau khi biết chân tướng làm sao chịu nổi.
Vẫn là Long Tín tiễn đưa, một triệu con tin sẽ không thả ra ở U Minh chi địa, ra khỏi U Minh chi địa mới có thể thả người, mà Miêu Nghị cũng quả thực không giở trò gì, không hư hao chút nào đem người thả ra.
Nhìn theo người biến mất ở không trung, Miêu Nghị có chút trầm mặc. Vân Tri Thu quay đầu nhìn về phía hắn, có chút kỳ quái nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị cười nhạt:
- Còn có thể xảy ra chuyện gì không phải là đòi lại con tin sao, ta còn có việc.
Dứt lời xoay người rời đi, chưa nói ra chân tướng, để Vân Tri Thu đoán mò.
Cần con tin sao phải đem Quảng Mị Nhi vội vã đưa đến rồi lại vội vã đưa đi, Vân Tri Thu ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng về phía Dương Triệu Thanh tra hỏi.
Ai ngờ Dương Triệu Thanh lập tức chắp tay nói:
- Phu nhân, thuộc hạ bên này còn có chút chuyện, đi làm việc trước.
Vân Tri Thu giỏi về sát ngôn quan sát người, nhìn ra có điểm không đúng, phát hiện chủ tử hai người đều có ý tránh mình, có chuyện gì muốn giấu mình! Lúc này liếc mắt một cái lạnh nhạt nói:
- Đứng lại!
Đã đi ra mấy bước Dương Triệu Thanh dừng lại, nhìn Miêu Nghị thân ảnh đi xa, âm thầm kêu khổ, chậm rãi хоay người. Vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Phu nhân có gì phân phó?
Dẫn Tuyết Nhi chậm rãi đến gần, Vân Tri Thu lạnh lùng nhìn hắn:
- Nói đi, trong nhà còn có chuyện gì muốn giấu ta?
Thời gian trôi kinh quá