- Dạ!
Thanh Nguyệt lĩnh mệnh, nhưng trong lòng có vài phần tỉnh ngộ, muốn ra tay với Hạo Đức Phương ư?
n oán của nàng và Hạo Đức Phương dây dưa nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tới lúc kết thúc rồi lại chẳng tìm thấy sự vui vẻ vì đã báo được thù, mà chỉ có thổn thức...
Đoạn Xuân Nhi thấy phản ứng của nàng, nỏi:
- Thanh tỉ không hi vọng Hạo Đức Phương bị diệt sao?
Khi nói lời này cũng chú ý phản ứng của Miêu Nghị có ý nhắc nhở Miêu Nghị rốt cuộc có đáng tin hay không, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này không thể để bất cứ sơ xuất nào xảy ra.
Thanh Nguyệt:
- Ngươi cả nghĩ rồi. Dứt lời bèn xoay người rời đi. Miêu Nghị đăm chiều nhìn bóng lưng nàng. Đoạn Xuân Nhi lại nói:
- Đại đô đốc chỉ điều động một triệu nhân mã, có phải quá ít rồi không?
Miêu Nghị cười nói:
- Còn ít sao? Rất nhiều chuyện, kích trí mạng thường không lồ lộ để ai cũng thấy, cũng sẽ không ở nơi ta thấy được, nếu như Bàng soái bên kia không âm thầm hoạt động thì cho dù ta phái toàn bộ nhân mã qua cũng vô dụng, tướng quân nói đúng không?
Chuyện này Đoạn Xuân Nhi không thể phủ nhân, trong lúc những thế lực này tranh chấp, then chốt của thắng bại thật sự không lồ lộ ra cả, dù sao thế lực khổng lồ như vậy cũng không ai dám manh động chiếm đoạt, đến khi những món ăn bày trên bàn tiệc trở nên đầy đủ rồi, thì việc đại quân đối mặt chém giết thường là thời điểm kiểm nghiệm kết quả cuối cùng.
Miêu Nghị lại nói:
- Một triệu nhân mã không ít đâu, điều Bàng soái muốn cũng không phải là ta phái bao nhiêu nhân mã qua, huống hồ nếu nếu ta điều động quá nhiều nhân mã cũng rất dễ bại lộ, mà nếu một khi binh lực của ta bị điều động đi quá nhiều, sau khi hành sự cũng bất lợi cho việc phối hợp với sự tấn công của Bàng soái, tướng quân nói xem?
Đoạn Xuân Nhi lẳng lặng nói:
- Ta chỉ có thể đem tình hình thật sự ở đây báo cho đại soái, để đại soái quyết định có đồng ý hay không.
Miêu Nghị gật đầu.
- Xin cứ tự nhiên!
Sự thực chứng minh Bàng Quán cũng không có ý kiến gì với việc này, lão cũng muốn một khi ra tay thì tất cả mọi người đều biết Miêu Nghị xuất binh liên hợp với lão, muốn hoàn toàn kéo Miêu Nghị xuống nước, đề phòng Miêu Nghị lưỡng lự rồi lâm trận lui bước, một triệu nhân mã đã đủ rồi.
Hôn lề của Vương Lạc và Bàng Ngọc Nương đã tới gần, phủ Mão Lộ nguyên soái đang tiến hành chuẩn bị cho đại hôn vô cùng náo nhiệt vui mừng.
Điều không hài hòa chính là Tra Như Diễm và Bàng Quán cài lội mấy lần, khóc sướt mướt, to tiếng tới mức hạ nhân trong soái phủ đều biết, càng thêm mờ mịt về lần đại hôn này.
Mà Bàng Ngọc Nương gần như đã chấp nhận số phận rồi, khi Bàng Quán muốn gả nàng cho Vương Lạc. Bàng Ngọc Nương chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm phụ thân hồi lâu, không đồng ý, lẳng lặng đồng ý. Nhìn thì có vẻ vô cùng thuận lợi, nhưng thật sự Bàng Quán bị ánh mắt của con gái đâm cho đau nhói, trong lòng có ám ảnh.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, Bàng Ngọc Nương hầu như chỉ ở trong trạch Viện của mình, không ra ngoài.
Trong nhà lo lắng nàng xảy ra chuyện, nha hoàn một tấc cũng không rời, còn căn dặn Bàng Tiếu Tiếu ở bên tỷ tỷ, nói chuyện với nàng.
Hôm nay, Bàng Ngọc Nương ở trong trạch viện của mình chăm sóc hoa cỏ. Bàng Tiếu Tiếu ở bên chẳng biết nói gì.
Một nha hoàn chạy vào trong bẩm báo với hai vị tiểu thư:
- Không hay rồi, phu nhân lại ầm ỹ lên với lão giạ.
Bàng Ngọc Nương, chẳng phản ứng gì, cứ như không nghe thấy gì. Bàng Tiếu Tiếu lại lo lắng nhanh chóng rời đi. Đợi tới khi Bàng Tiếu Tiếu chạy tới, chỉ nhìn thấy Bàng Quán hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi, nhìn vẻ mặt phụ thân giận dữ lướt qua rồi lại nhìn mẫu thân khóc sướt mướt lau lau nước mắt, Bàng Tiếu Tiếu chẳng thể làm gì hơn là bước vào đỡ mẫu thân đang khóc lóc vào trong phòng.
- Bàng Tiếu Tiếu bảo hạ nhân lui cả xuống, bước về phía mẫu thân đang ngồi trên bàn trang điểm ở góc, đích thân xử lý lại mái tóc rối bù của mẫu thân, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Mẹ, cha làm như vậy quả thật hơi quá đáng...
Rồi nàng bỗng ngẩn ra, nhìn mẫu thân trong gương.
Tra Như Diễm lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, vẽ bi thương lúc trước hoàn toàn không còn, chỉ thấy Tra Như Diễm nhìn nàng qua tâm gương, nói:
- Tiếu Tiếu, mẹ với phụ thân con ầm ĩ bao nhiêu năm nay, cãi nhau thế nào cũng không sao cả. Hôn sự của con và tỷ tỷ, con cũng đừng oán trách phụ thân con, con phải hiểu rằng, chỉ khi phụ thân các con thắng thế, các con mới được an ổn, dù gì nhà mẹ đẻ có thể lực cũng sẽ không phải chịu thiệt, luôn có một đường lui cho các con, mẹ cũng sẽ không mặc kệ các con phải khổ. Trái lại, nếu phụ thân các con thất bại, chỉ sợ cả nhà chúng ta sẽ chết sạch, chứ đừng nói là vinh hoa phú quý như hiện giờ, bên nào bên nào nhẹ, các con đều phải ước lượng. Phụ thân con là trụ cột của cả nhà đều suy nghĩ cho lợi ích lâu dài cho cả nhà, có một số việc không thể trách phụ thân con, con phải thông cảm, hiểu không?
Nghe thấy lời này, ánh mắt Bàng Tiếu Tiếu lộ ra sợ hãi, sao mẫu thân lại nói những lời này?
Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác không rét mà run, lờ mờ nhận ra trong chuyện phụ thân và mẫu thân có ẩn giấu âm mưu to lớn nào.
Mà chính vào lúc này, Hạo Trạch tới. Hạo Đức Phương đã phái trưởng tử có vị trí đứng hàng Tinh Quân tới đây, thay mặt Hạo Đức Phương đưa của hồi môn tới. Bàng Ngọc Nương cũng bị mời ra mặt mọi người xưng muội gọi ca ca với Hạo Trạch.
Hạo Trạch tới nhận em gái Bàng Ngọc Nương trước mặt mọi người một hồi, đưa đồ cưới xong, còn đưa tới một tin tốt cho Bàng gia: ngày đại hôn, Hạo Thiên Vương sẽ đích thân tới đây chúc mừng. Hạo Trạch chỉ ở lại nửa ngày, sau khi rời đi. Bàng Quán và Trần Hoài Cửu lại tiến vào thư phòng.
- Thanh Nguyệt đã thống lĩnh một triệu đại quân U Minh bí mật tới đây.
Trần Hoài Cửu đứng phía sau bẩm báo.
- Sắp xếp cẩn thận cho bọn họ, hiện giờ tuyệt đối không thể để bọn họ bại lộ.
Bàng Quán ngồi xuống căn dặn một câu lại hỏi:
- Chúng ta bên này chuẩn bị thế nào rồi?
Thời gian trôi kinh quá