PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Nhìn thấy nộ khí của khí linh đang tăng vọt, Phong Thiệu vội vàng biện hộ cho mình: “Tiền bối bớt giận, tuy vãn bối lưu lạc Ma Đạo nhưng cũng là đệ tử của Côn Luân… ”

Thế nhưng vẫn muộn rồi, Lăng Tiêu còn chẳng thèm nghe lý do thoái thác của y, cho dù có ba hoa chích chòe hơn nữa cũng chẳng còn đường sống. Bóng trắng của ông chợt lóe lên, lập tức ra tay — Ông ta cũng dùng chiêu thức Côn Luân – Tầng Lan nhưng kiếm áp mà Lăng Tiêu phát ra hơn xa Phong Thiệu trong quá khứ!

Kiếm ý liên miên không dứt, càng ngày càng mạnh, tầng tầng kiếm quang tựa như những cơn sóng không ngừng dập dềnh chất chồng lên nhau, màn kiếm mới vừa còn nhẹ nhàng giờ đã đột nhiên trở nên sục sôi một cách mãnh liệt!

Phong Thiệu tựa như đang đứng bên bờ nước, sóng to mãnh liệt tưởng chừng sắp nuốt chửng y đến nơi, dùng mắt thường có thể thấy được một cơn sóng cao tận trời đang điên cuồng quét tới khiến cho người ta chẳng thể tránh né. Cơn sóng này cũng chẳng phải nước mà là vô số kiếm quang trùng trùng điệp điệp đan lại thành một màn kiếm, nếu chẳng may rơi vào trong đó thì ắt sẽ lập tức bị nghiền thành bụi phấn!

“Lâm, Binh, Thống, Kháp, Giải, Tâm, Liệt!”

Phong Bạch nhanh chóng ngâm xướng, hắn nhìn chằm chằm màn kiếm khủng khiếp đang quét đến, trong mắt tràn ngập sát khí. Tấn công chính là cách thức phòng vệ tốt nhất, hắn lập tức ra tay với bóng trắng của Lăng Tiêu.

Phong Thiệu cũng bỏ qua việc tấn công để phòng thủ, y dựng lên mười tầng ma giáp. Tuy nhiên y lại nhanh chóng nhận ra Lăng Tiêu không hề né tránh thế công của bảy chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn mà Phong Bạch đang ngâm, ông ta cứ để mặc kiếm ý lợi hại của đối phương đâm đến mình. Đồng thời kiếm thế tầng lan của Lăng Tiêu lại không hề giảm đi mà càng ngày càng chèn ép Phong Thiệu!

Dưới kiếm áp như vậy, ma giáp của y chỉ giữ được trong vài hơi thở rồi hoàn toàn vỡ tan. Phong Thiệu kinh hãi, lúc y đang muốn thay đổi chiêu thức thì bỗng nhiên cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm, y chẳng kịp nghĩ thêm điều gì đã bổ nhào về bên trái theo bản năng!

Đã thành vạn năm danh kiếm khí linh Lăng Tiêu đã trở thành khí linh của danh kiếm vạn năm, sao có thể dễ dàng để một hậu bối như Phong Thiệu chạy thoát cho được — xoạt!

Tựa như một con dao sắc cắt qua vải vóc, dù không chói tai nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng.

Màn kiếm như một cơn sóng thần lại bỗng chốc xé toạc ra thành hai nửa!

Màn kiếm đột nhiên tách làm đôi khiến ánh mắt Phong Bạch chợt lóe sáng, hắn lập tức quên đi việc phải chém giết. Dường như đối phương cũng chẳng để ý đến việc mình bị tấn công mà chỉ một lòng muốn tận diệt ma đầu là Phong Thiệu. Có điều khi hắn nâng kiếm nhào qua thì rốt cuộc vẫn muộn một bước!

Mặc dù chẳng thể nhìn thấy được gì nhưng Phong Thiệu lại rõ ràng cảm nhận thấy có thứ gì vừa lướt qua người mình! Y vốn chỉ hành động trong cơn cửu tử nhất sinh, không ngờ lại thật sự tránh thoát được?

Phong Bạch càng cảm thấy kinh dị hơn, bởi vì cách Phong Thiệu một bước xa nên hắn có thể nhìn thấy kiếm ý Tầng Lan đã tách ra thành hai nửa, rõ ràng sẽ lập tức thắt cổ thúc thúc nhưng không ngờ khi nó vừa chạm lên người y, nghiền nát đạo bào của y thì khí thế dời núi lấp biển lại đột nhiên biến mất.

“Lăng Di là gì của ngươi?”

Khi Lăng Tiêu nói chuyện, Phong Thiệu chợt thấy trước ngực mình lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống mới biết ngọc quyết y dùng để che dấu ma khí đang nằm trong tay đối phương.

Lăng Di là ai?

Mặc dù Phong Thiệu không hiểu có chuyện gì nhưng nhìn tình hình như thế này cũng biết chắc chắn có liên quan đến Tu Di… Y hơi suy nghĩ một chút đã tìm ra lý do thoái thác cho mình. Y kể mình vốn là đệ tử thân truyền của Côn Luân, rồi chẳng may lâm vào tuyệt cảnh bị Tu Di dụ dỗ bước vào con đường Nhập Ma, trong lúc nói cũng không quên biểu đạt mình vẫn một lòng một dạ hướng về tông môn.

“… Ngọc quyết này là do Tu Di lão tổ đưa cho vãn bối.”

Trong lúc Phong Thiệu nói chuyện cũng không quên để ý thần sắc của Lăng Tiêu, cho dù ông chỉ là một cái bóng màu trắng mơ hồ nhưng dáng vẻ hơi rung động của đối phương đã rơi vào mắt y, bởi vậy lý do thoái thác cũng biến hóa theo.

Phong Bạch lấy một bộ đạo bào ra từ trong túi gấm rồi che trước ngực của Phong Thiệu, hắn nhìn Lăng Tiêu đầy âm trầm, cự kiếm nắm trong tay chưa từng được thả lỏng.

Lăng Tiêu lại như chẳng cảm nhận thấy gì, nghe Phong Thiệu nói xong thì chỉ cười lạnh một tiếng: “Hắn đắm mình thì thôi, không ngờ lại dám nhúng chàm đệ tử Côn Luân của ta bước rập khuôn theo hắn, quả thật không biết hối cải, thứ vô liêm sỉ!”

Chỉ với một câu này đã đủ để Phong Thiệu biết suy đoán lúc trước của mình đã đúng hơn phân nửa, bởi vậy bèn thử nói: “Tiền bối có quen biết với Tu Di lão tổ ạ? Xin hỏi tiền bối là…?”

“Có quen biết?” Giọng điệu của Lăng Tiêu lộ ra mấy phần quái dị, ông nói: “Ta hận mình đã từng quen biết hắn, cho nên mới có một tên sư đệ như vậy. Không ngờ ta lại tự tay nuôi dưỡng một tên ma đầu giết người trong tông môn, bởi vậy ta cũng trở thành tội nhân của Côn Luân!”

Ông quay sang nhìn Phong Bạch: “Ta từng nhậm chức tông chủ đời thứ hai trăm ba mươi bảy của Côn Luân. Năm đó táng thân dưới tay mấy ngàn thủ hạ Ma tu của Lăng Dị, sắc thân và Hạ Vũ kiếm của Côn Luân cùng tiêu tán. Ta lấy thân mình rèn thành kiếm hồn, cuối cùng ngưng kết với linh khí trong kiếm mới có thể kéo dài chút hơi tàn sau khi bày ra hố kiếm.” 

Những chi tiết có liên quan đến thân phận của Lăng Tiêu thì Phong Thiệu chưa từng đề cập với Phong Bạch, chung quy trong nguyên tác không hề có kẻ nào biết được chuyện này, y chỉ nói theo lời Thái Dần từng nhắc đến thì nơi đây có một khí linh rất mạnh mẽ. Cho nên hiện giờ vẻ kinh sợ trên khuôn mặt của Phong Thiệu chỉ là ngụy trang nhưng sự kinh sợ trong mắt Phong Bạch lại là thật. Truyền thuyết về việc kiếm hồn ngưng kết thành khí linh đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Phong Thiệu thì cảm giác mình đã tra ra càng nhiều manh mối hơn. Đêm Canh Thân năm đó y nghe thấy mấy câu nói vô ý của Tu Di, lúc này cũng đã có lời giải đáp — Thì ra Tu Di lại từng là đệ tử của Côn Luân, hơn nữa còn là sư đệ của Lăng Tiêu! Nhập Ma thì thôi đi, không ngờ lại dẫn Ma tu đến tấn công Côn Luân… Tình tiết này rất giống với Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác. Đây là trùng hợp, hay là …?

“Hiện giờ Lăng Di như thế nào rồi?” Đột nhiên Lăng Tiêu hỏi.

“Tiền bối đang lo lắng lão ngóc đầu trở lại?” Phong Thiệu vội hỏi: “Kỳ thật lão sắp tiến vào Hóa Thần kì, rất gần với Độ Kiếp rồi cho nên đã trở về vùng đất cổ xưa, còn nói là sẽ không đặt chân lên Cửu Châu nữa.”

“Ta biết hắn sẽ không trở lại Côn Luân. Ta đã lấy cái chết để ép hắn phải lập lời thề.” Bóng trắng của Lăng Tiêu hơi run run.

Phong Thiệu sửng sốt, y không ngờ Lăng Tiêu còn có khả năng ấy, dưới tình huống như vậy mà vẫn ép được Tu Di đồng ý? Tu Di vốn là kẻ xưa nay ăn mềm không ăn cứng… Dường như có điều gì đó khá kỳ lạ nhưng nhất thời y không thể nói rõ lạ ở chỗ nào, đây đúng là một đôi sư huynh đệ khó hiểu.

Nhưng đúng thật là Tu Di đã đồng ý, bởi vì lão đã làm như vậy. Lão chưa bao giờ động đến Côn Luân, nếu không thì với tu vi hậu kỳ Đại Thừa cùng với Ma tu huyết tẩy lần nữa thì cho dù không thể toàn diệt Côn Luân cũng sẽ khiến nguyên khí của Cuân Luân bị trọng thương.

Lăng Tiêu hoảng hốt hồi lâu, lúc này mới nói: “Hơn hai ngàn năm qua Côn Luân vẫn yên ổn, ít ra hắn cũng là kẻ biết niệm tình cũ. Vậy cũng tốt, hắn muốn phi thăng còn ta thì sắp tan thành mây khói, suốt một đời này ta cũng chỉ mong Côn Luân có thể an ổn dài lâu.”

Sau đó ông lại nhìn về phía Phong Bạch, dường như toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Phong Bạch. Về phần Phong Thiệu và con rối béo ú đang đứng bên cạnh thì hoàn toàn chẳng thèm chia cho một chút ánh mắt. Tình cảnh như vậy cộng thêm có nguyên tác phụ họa khiến Phong Thiệu chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Nên cười là, Lăng Tiêu là một cơ duyên vô cùng quan trọng của nam chính, sau khi Lữ Minh Tịnh có được cơ duyên này thì không chỉ tu vi tăng từ sơ kỳ Nguyên Anh lên hậu kỳ Nguyên Anh mà Trạm Lô kiếm cũng từ không linh thành có linh. Nên khóc là, thời cơ hiện giờ của Phong Bạch không đúng, hắn cách tu vi Nguyên Anh trong nguyên tác quá xa, sợ là sẽ khó gánh nổi phần cơ duyên này.

Lúc Phong Thiệu thở dài thì Lăng Tiêu đã nói với Phong Bạch ý nguyện của mình — mất đi Hạ Vũ Kiếm, khí linh chỉ có thể duy trì sự tồn tại của mình trong bí cảnh hai ngàn năm, hiện giờ ông đã là nỏ mạnh hết đà, sắp tiêu tán rồi. Ông muốn thừa dịp trước khi mình tan biến thì sẽ dùng bản thân đút cho Phong Bạch, như vậy không chỉ không xói mòn tinh túy của Hạ Vũ kiếm Côn Luân mà Phong Bạch cũng là tông chủ đời tiếp theo, làm như vậy sẽ giúp tu vi của Phong Bạch tăng lên, từ đó củng cố cho Côn Luân.

Đối diện với cơ duyên như vậy nhưng Phong Bạch lại không hề lộ vẻ vui sướng trên gương mặt, hắn chỉ nói: “Ta vừa mới Kết Đan, sợ là cảnh giới không đủ để tiêu hóa sự ban thưởng của tiền bối.”

Lăng Tiêu cũng không thấy bất ngờ, ngược lại còn rất tán thưởng sự ổn trọng của đối phương, ông nói: “Đúng là như vậy, có điều ta vẫn còn gần trăm năm để phí hoài, ta có thể tự hóa nhập vào trong Trạm Lô kiếm của ngươi, lúc ngươi tu luyện chỉ cần vận hóa kiếm thì đồng thời cũng là đang tiêu hóa thân thể khí linh này của ta. Chẳng qua cần tốn thêm chút thời gian.”

Phong Thiệu nghe thấy vậy thì thầm líu lưỡi. Lăng Tiêu này đúng là công chính liêm minh ghê, cứ nhất định phải cắt thịt đút ưng mới được. Y không kìm được mà hỏi: “Tiền bối là kiếm hồn ngưng kết thành khí linh, đây là điều rất hiếm thấy, cần gì phải…  ”

“Năm đó tâm ma của ta chưa tiêu, cho dù có tiếp tục sống tạm thì cũng chẳng thể đắc đạo, tội gì. Nay ta truyền thừa danh kiếm vạn năm Hạ Vũ của Côn Luân đã là thỏa mãn tâm nguyện rồi.” Lăng Tiêu nhìn về phía Phong Thiệu, giọng điệu dường như cũng nhẹ nhàng hơn hai phần, có vẻ nảy sinh hảo cảm với câu hỏi vừa rồi của y.

Mặc dù Phong Thiệu không đồng ý với điều này nhưng cũng hiểu được đạo lý thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, vì thế y không nhiều lời thêm nữa. Lăng Tiêu cũng theo lời hóa nhập vào trong Trạm Lô kiếm của Phong Bạch, thân kiến màu đen tuyền dài sáu, bảy thước chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng rồi dần trở nên bóng loáng.

Phong Thiệu và Phong Bạch dưới sự giúp đỡ của Lăng Tiêu, ở tầng ba của bí cảnh như cá gặp nước, sát phạt bốn phương. Trong lúc bọn họ đang hừng hực khí thế sắp hoàn thành đột phá bí cảnh của Tư Quá phong như lời hứa với Thái Dần thì ở bên ngoài, Thái Dần cũng đang hừng hực khí thế y như vậy. Người trước là hừng hực khí thế chém giết bí cảnh còn người sau là hừng hực khí thế kén rể cho đồ đệ.

Thời gian mười năm trôi qua trong nháy mắt, Thái Dần chỉ bế quan một chút mà thời gian còn lại chẳng được đến một năm. Nhớ đến việc ái đồ vẫn còn đang tự kiểm điểm trong Tư Quá phong, ông cũng luyến tiếc để Phong Thiệu phải chịu khổ lâu cho nên lập tức tổ chức một đại hội kén rể. Nhất định trước khi tên Lữ Minh Tịnh kia giết ra thì phải để Phong Thiệu gạo nấu thành cơm đã.

Mặc dù tu giả Trúc Cơ kỳ muốn đột phá bí cảnh của Tư Quá phong tự như truyện nghìn lẻ một đêm nhưng Thái Dần biết Phong Bạch có rất nhiều khả năng nghịch thiên. Lúc trước hắn có thể đột phá tâm trận của Bắc Đẩu kiếm trong vòng một năm, thể chất còn là thân thể thánh thú ngàn năm khó gặp, không chắc được lần này liệu hắn có tạo nên kỳ tích gì nữa không. Bởi vậy vì ái đồ thân yêu, ông phải cẩn thận một lần — tránh để đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng kén rể mới được.

Thái Dần thân là trưởng lão của Côn Luân, lại là đại năng Phản Hư cho nên hô một cái là được rất nhiều người ủng hộ, chẳng qua ông tự giác mình không thể quang minh chính đại được như nam nữ âm dương cho nên chỉ tuyển chọn trong một phạm vi nhỏ. Ngoại trừ tư chất, dung mạo phải xứng đôi thì tu vi, thực lực cũng không được quá khó coi, còn phải hứng thú với việc nam nam nữa… Cuối cùng còn xót lại ba người đệ tử nội môn và một người đệ tử thân truyền.

Cả bốn người đều có tu vi hậu kỳ Trúc Cơ, tư chất trung thượng, ai cũng mặt trắng môi hồng, dung mạo xuất chúng, tướng mạo chỉ như mới mười bảy mười tám tuổi, mà đặc biệt nhất là tính cách đều rất ôn hoàn, còn ôn hòa hơn Phong Thiệu mấy phần. Không có ai khó chịu như cái tên sát tinh Lữ Minh Tịnh kia.

Thái Dần vô cùng vừa lòng, trong đó vừa lòng nhất là với tên đệ tử thân truyền kia — Phương Trường Tín.

Phương Trường Tín cũng biết sư thúc coi trọng cậu nên càng cố gắng biểu hiện xuất sắc nhất có thể để cuối cùng ôm được sư huynh về. Nói thật, cho đến bây giờ cậu vẫn không dám tin cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống lại rơi trúng đầu mình, cố tình còn trùng hợp như vậy. Vào lúc cậu tu hành gặp phải bình cảnh nên nản lòng thoái chí chuẩn bị trở về tông môn để bế quan thì lại gặp được Thái Dần đang tuyển đạo lữ cho sư huynh! Không ngờ chỉ cần nam tu!

Đạo lữ song tu, chỉ cần trở thành đạo lữ song tu thì cậu có thể ở bên cạnh sư huynh bất cứ lúc nào. Mặc dù cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đạo lữ nhưng nếu người kia là sư huynh thì mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

Mà trong lúc Thái Dần đang trao đổi với một đám rể tương lai thì Hồng Mông phong cũng chào đón một vị khách không mời mà đến. Thức Hải của ông hơi nhúc nhích, sau đó liền mở miệng cười nói: “Từ Giác sư đệ, ngươi đến đúng lúc lắm, mau tới tham mưu chọn rể cho ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi