PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Từ Giác lại không đi một mình, bên cạnh ông ta có một tiểu tăng nữa, mắt thấy quang cảnh trong điện như thế này cùng với câu nói kia của Thái Dần thì ông không khỏi sửng sốt: “Đồ tức?” Sau đó lại sáng tỏ, nhướn mày hỏi: “Sư huynh muốn tuyển đạo lữ cho Thiệu nhi?”

Thái Dần vuốt râu nói: “Còn không phải à, thằng oắt này khiến ta phải hao tốn không ít tâm tư… ” Nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của đối phương thì ông không khỏi lộ ra hai phần xấu hổ: “Gặp phải chuyện của Phiêu Miểu tông năm đó khiến Thiệu Nhi chướng mắt với nữ tu.” Bởi vì là lão hữu nên ông cũng nói qua về khúc mắt với Lữ Minh Tịnh và ái đồ nhà mình. May mà vốn là người tu đạo, bản chất đã là nghịch thiên sửa mệnh nên cũng không câu nệ chuyện nam nữ như phàm thế. 

Khi nghe thấy Thái Dần nói “Minh Tịnh tâm tính mang sát” không phải mối nhân duyên tốt thì chẳng chờ ông nói xong, Từ Giác đã ngắt lời: “Sư huynh có biết tại sao kẻ này lại mang sát khí nặng như vậy không?”

“Vì sao?” Thái Dần không hiểu tại sao ông ta lại hỏi như vậy.

Từ Giác hơi nhướn mày, ông ta nói hết chuyện năm đó mình bắt được Trừ Hoa trong tàn tích của linh cảnh Nam Hoa, từ đó biết được chân tướng cho Thái Dần.

Sắc mặt của Thái Dần lúc sáng lúc tối, đầu tiên là khiếp sợ Lữ Minh Tịnh lại có thể làm việc độc ác như vật, mặc dù tu giả khó tránh được phải đấu pháp giết người nhưng không hề thích tàn sá như Ma tu. Không ngờ nghiệp chướng này lại dám im hơi lặng tiếng tính kế mấy trăm tu giả có tu vi không thấp của các nhà, trong đó còn có không ít Nguyên Anh chân nhân, hơn nữa lại thành công dựng trận để đoạt lấy tinh huyết nguyên phách của mấy trăm người!

Sau đó, ông càng khiếp sợ trước thực lực của Lữ Minh Tịnh, chỉ là một Trúc Cơ viên mãn nhỏ nhoi. Ông cũng từng dạy dỗ Lữ Minh Tịnh cho nên biết rõ thiên phú của người này cực cao, thể chất tuyệt hảo, nhưng không thể ngờ được hắn có thực lực như vậy — Một người giết chết sáu bảy Nguyên Anh, dù bị thương nhưng vẫn trốn thoát khỏi vòng vây của hơn chục người? Cho dù có biến thành thánh thú cấp năm cũng chẳng thể dễ dàng được như vậy, mọi người đều biết dù sao thực lực của linh thú vẫn kém hơn yêu thú rất nhiều lần.

“Sư huynh, Lữ Minh Tịnh sử dụng trận pháp vô cùng tinh diệu, vốn cũng là pháp duyên của mọi người. Có điều trận pháp Thái A này thật sự quá quỷ quyệt, nghiệp chướng sâu nặng, hắn khởi trận hai lần, tu giả bị trận pháp cướp đi tinh huyết nguyên phách và nội đan chắc chắn không dưới ngàn người. Dư uy của nó còn phá hỏng linh cảnh tạo nên hai lần địa trấn khiến hơn mười thành trấn xung quanh bị hủy hoại, phàm nhân sống ở đó bị vùi lấp phải đến cả vạn người.”

Từ Giác thấy Thái Dần lại vẫn trầm mặc không nói thì không khỏi nhíu mày bổ sung thêm: “Đệ tử thân truyền Huệ Nhân của chủ trì Bồ Đề ta và mấy người đệ tử nội môn lúc ấy cũng đều ở trong linh cảnh, cùng mất hết tứ vật*, nội đan bị đoạt. Kẻ này thật sự là một tên ma đầu… ” (Tứ vật ở đây chính là tinh huyết nguyên phách, mình lười gõ hẳn ra nên đôi chỗ vẫn để y như tác giả viết là tứ vật nhé)

Sắc mặt của Thái Dần hơi thay đổi, Phương Trường Tín lại không nhìn vào mắt. Mặc dù cậu thèm muốn sự yêu thích mà sư huynh dành cho Lữ Minh Tịnh nhưng đều là đệ tử của Côn Luân, cậu không thể trơ mắt nhìn người sư điệt này bị gọi là “Ma đầu”.

“Đây là sư thúc đến Côn Luân ta để khởi binh vấn tội đúng không? Nói miệng chẳng có bằng chứng, cho dù đúng là do Lữ Minh Tịnh gây nên nhưng hắn cũng không dùng phương pháp của đám Ma tu, vậy chính là dùng thực lực để đoạt lấy. Xưa nay tu giới ta luôn lấy thực lực và tu vi để luận cao thấp, huống chi linh cảnh vốn là nơi không bàn đến sống chết!”

Giọng điệu của Phương Trường Tín có phần căm phẫn, ba tên đệ tử khác dù kinh ngạc trước việc Lữ Minh Tịnh gây nên nhưng cũng có cùng quan điểm với cậu

Từ Giác không hề tức giận cũng chẳng thấy ngạc nhiên, xưa nay Côn Luân luôn đồn lòng như một, đây vốn là chuyện tốt nhưng cũng đừng nên không phân rõ trắng đen như vaath. Ông ta không so đo Phương Trưởng Tín dĩ hạ phạm thượng mà quay sang nhìn lão hữu của mình, thấy Thái Dần khẽ buông mày, sau một lúc lâu cũng chẳng nói thêm gì.

“Sư huynh, đúng là sinh tử trong tu giới ta vốn là thứ tầm thường, người ngã xuống trong linh cảnh cũng không thể oán trách kẻ khác. Nhưng chuyện trộm lấy tinh huyết nguyên phách và nội đan của tu giả thật sự không phải Chính Đạo, nếu lấy những vật ấy chỉ vì mục đích giết chóc thì có khác gì đám Ma tu đâu? Để thỏa mãn Thái A Quy Nguyên trận và nhẫn Thái A bảo vệ Nguyên Thần bất diệt mà Lữ Minh Tinh cứ tiếp tục giết chóc như vậy. Nếu dung túng cho hắn thì hắn ắt sẽ trở thành Lăng Di của Côn Luân thứ hai muốn huyết tẩy tứ tông.”

Từ Giác vừa dứt lời, ánh mắt của Thái Dần liền trầm xuống, ông cả giận nói: “Tên ma đầu đó đã bị Côn Luân trục xuất từ hai ngàn năm trước, tại sao vẫn gọi là lăng Di của  Côn Luân?”

Dù sao cũng là người từ hai ngàn năm trước, mà sự tồn tại của Lăng Di lại là sự sỉ nhục với Côn Luân. Với tuổi tác của Thái Dần thì còn biết được một hai chứ như đám đệ tử Phương Trưởng Tín lại chẳng rõ nội tình trong đó. Mặc dù không rõ vì sao Thái Dần lại tức giận nhưng Phương Trường Tín cũng nổi giận theo, cậu nói: “Chẳng qua là ở mỗi trong linh cảnh Nam Hoa mà thôi, sư thúc nói cứ như Minh Tịnh sư điệt đã giết không biết bao nhiêu nơi rồi ấy!”

Từ Giác liếc nhìn cậu rỗi bỗng nhiên dẫn tiểu tăng đi bên cạnh lên.

“Đây là đệ tử Huệ Tịch ta thu nhận từ mười năm trước ở Đại Hoang châu.”

Mọi người không hiểu lắm, chỉ thấy tiểu tăng này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhìn qua ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ sạch sẽ đoan chính, gã mặc một bộ tăng bào màu xanh, chính là sáng vẻ của một tiểu sa di. Chẳng rõ là do xấu hổ hay hướng nội mà gã không chào hỏi mọi người, chỉ thoáng cúi đầu, sắc mặt không đoán được đang nghĩ gì, đôi tay nắm chặt giấu bên trong tăng bào.

“Năm đó ta thả hương Ma Hợp La trong tâm trận của linh cảnh Nam Hoa, sát nghiệt của Lữ Minh Tịnh càng nặng thì mùi hương kia càng khó biến mất. Phật môn ta tự có cách truy tung, chẳng qua không sâu sắc được như hương Vấn Tung chuyên dụng. Có lẽ bời vì như thế nên khi ta theo tàn hương đuổi tới thì đã không thấy bóng dáng của Lữ Minh Tịnh, chỉ có bốn tông môn thế tục bị diệt trừ trong một đêm, chết hơn ngàn người.”

“Huệ Tịch chính là người sống sót của một trong số những tông môn ấy.” Nói đến đây, Từ Giác lần tràng hạt trong tay rồi niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, sau đó nói tiếp:“Những tu giả thế tục bị giết kia đều mất hết tinh huyết nguyên phách, nội đan cũng không cánh mà bay. Nghe nói, người làm việc này là một kiếm tu rất cao cường.”

Lúc này, vẻ giận dữ trên gương mặt của Thái Dần đã biến thành kinh hãi: “Thật sự là do nghiệp chướng này làm ư? Chẳng lẽ trận pháp này là Ma vật!”

Giết người trong linh cảnh và đặc biệt giết người trong tông môn không thể so sánh với nhau, cho dù là Côn Luân luôn bao che khuyết điểm thì lúc này Phương Trưởng Tín cũng khó lòng bác bỏ. Dù sao trong tu giới thì giết người lúc đấu pháp là chuyện bình thường, nhưng nếu chỉ vì để gia tăng tu vi mà giết người chuộc lợi cho mình, lại còn giết hơn một trăm, một ngàn người thì thật sự chỉ có Ma tu làm ra được.

Lại nghe thấy trận pháp Thái A Quy Nguyên  và chỗ tinh diệu của pháp khí chiếc nhẫn yêu cầu vô độ với tinh huyết nguyên phách lại càng khiến người ta phải hoài nghi nhiều hơn.

“Mặc dù vật ấy không phải Ma vật nhưng có thể khiến người ta phải giết người nhiều đến vậy thì cũng chẳng khác Ma vật là bao.” Từ Giác nói một cách trầm ngâm, ông ta nhìn về phía Thái Dần: “Sư huynh, lần này ta tới chính là để trừ bỏ tên Ma đầu này, để tránh ngày sau vây cánh của hắn càng ngày càng lớn mạnh khiến cho sinh linh đồ thán, làm hại Cửu Châu.”

“Ý của ngươi là muốn Côn Luân ta vì sinh tử của vài tông môn trong thế tục mà dâng lên tính mạng đồ tôn nhà mình?” Thái Dần trợn mắt. Dù ông khinh thường và không thích Lữ Minh Tịnh tàn ssats vô đạo nhưng không có nghĩ thiếu tông chủ Lữ Minh Tịnh của Côn Luân lại chết vì điều này. Hoặc ít nhất không thể là do người tông khác đưa ra, điều này cho dù với lão hữu tương giao hơn trăm năm cũng vẫn là vảy ngược của ông.

Từ Giác biết phần lớn tứ tông không thèm để mắt đến tông môn trong thế tục, nhất là Tán tu và phàm nhân. Trong mắt người của tứ đại tông môn, những người này chẳng khác gì con kiến ngọn cỏ. Trong lòng Từ Giác thầm thở dài, ông ta cực kỳ không thích Lữ Minh Tịnh tàn sát đầy máu lạnh, đặc biệt còn ngộ thương đến những phàm nhân vô tội, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lý do này chẳng thế thuyết phục được đám người Côn Luân luôn kiêu căng, cho dù là với Thái Dần càng ngày càng không hài lòng tên đồ tôn này.

Có điều trong mắt Từ Giác chẳng chứa nổi một hạt cát, huống chi là tên Ma đầu Lữ Minh Tịnh này. Tâm niệm hơi xoay chuyển, ông nói như cười như không: “Sư huynh, hai ngàn năm trước Lăng Di đã dẫn quần ma tác loạn, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho tứ tông đến độ ngày nay vẫn chưa thể phục hồi lại như cũ. Đúng là tông môn trong thế tục cách biệt với chúng ta một trời, nhưng nếu không ngăn cản Lữ Minh Tịnh cướp lấy tinh huyết nguyên phách của tu giả trong thể tục, nhỡ ngày khác Lữ Minh Tịnh lòng tham không đáy lại có thực lực siêu quần như Lăng Di, cộng thêm pháp khí bảo vệ mà tấn công tứ tông ta thì làm thế nào?”

Sắc mặt của Thái Dần cực kỳ âm trầm, ngay cả sắc mặt của Phương Trường Tín và mấy người đệ tử khác cũng vô cùng khó coi.

Trên Hồng Mông phong trời nắng ráo chuyển bão bùng cũng chẳng ảnh hưởng đến tổ đội phu phu hai người trong bí cảnh của Tư Quá phong. Lúc này bọn họ đã thuận lợi đột phá tầng thứ ba của bí cảnh, sau khi ra khỏi bí cảnh, dù không cần người phạt là Thái Dần cho phép thì bọn họ vẫn có thể tùy ý ra khỏi Tư Quá phong.

Phong Thiệu rất vui sướng, Phong Bạch cũng thế, hai người nhìn nhau cười rộ lên. Rõ ràng bọn họ đều biết rằng Thái Dần sẽ không dễ dàng từ bỏ, chỉ sợ phải ngáng chân suốt một đường.

Thế nhưng hai người không hề biết, cho dù đã ra khỏi Tư Quá Phong nhưng ở Hồng Mông phong lại có một cái máy chém càng lớn hơn đang chờ đợi họ.

Thông cảm Phong Bạch phải chịu khổ ở chỗ của Thái Dần, Phong Thiệu lại càng thêm để bụng chuyện hai người hợp tịch song tu. Thứ nhất là y6 không muốn tiểu súc sinh này phải chịu khổ vì mình, thứ hai là bản thân y cũng có phần tâm tư này.

Nhưng Phong Thiệu có ngàn tính vạn tính lại chẳng thể tính nổi chuyện mình đến Hồng Mông phong gặp sư tôn để biểu đạt nỗi lòng sẽ biến thành đại hội thảo phạt Ma đầu.

Vừa bước vào trong đại điện với ánh kim quang chói lóa trên đỉnh Hồng Mông, lời dạo đầu được chuẩn bị sẵn từ lâu của Phong Thiệu còn chưa kịp bật thốt thì đã thấy Thái Dần chợt phất tay, một đạo kiếm quang màu đỏ rực lập tức đâm thẳng về phía đầu của Phong Bạch.

“Sư tôn!”

Phong Thiệu không kịp ngăn cản, Phong Bạch thì chẳng hề chống cự, kiếm quang lập tức bao phủ hắn. Uy áp của kiếm ý tứ trọng thiên Ly Hỏa khiến cho người ta không dám động đậy, tránh cho bản thân bị thiêu đốt đến không còn một mảnh tro tàn.

“Sư tôn, Minh Tịnh đã đột phá bí cảnh của Tư Quá phong…” Phong Thiệu vội vàng giải thích với ý muốn làm dịu đi không khí đang giương cung bạt kiếm này, không ngờ lại bị một câu của Thái Dần cắt ngang — “Minh Tịnh, bản chân quân hỏi ngươi. Ngươi đã từng dùng đến chỗ tinh huyết nguyên phách hấp thu được từ đại trận Thái A Quy Nguyên chưa? Trong linh cảnh Nam Hoa và bốn tông môn ở Đại Hoang châu bị tiêu diệt có liên quan đến ngươi không?”

Phong Bạch đang đứng trong kiếm quang hơi nhướn mày, hắn liếc nhìn Từ Giác ở bên cạnh Thái Dần.

Phong Thiệu lập tức sửng sốt, y không ngờ Thái Dần lại hỏi chuyện này nên nhất thời không thể phản ứng kịp. Ngược lại Phương Trường Tín đã đi tới bên cạnh y từ lúc nào, cậu thầm truyền âm mật kể lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra mà cậu biết được. Mặc dù cao hơn một đại cảnh giới có thể nghe được những tu giả thấp hơn truyền âm mật nhưng phải tập trung thức tảo để lắng nghe, ngoài ra Phương Trưởng Tín không hề thêm mắm dặm muối nên cậu không sợ bị người khác nghe được. Cậu chỉ lo lắng sư huynh mình quá thiện lương tốt bụng, lại sợ sư điệt bị ma quỷ ám ảnh, vì muốn đút cho chiếc nhẫn mà sẽ gây ra những chuyện không tốt với y…

Sau khi nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, quả thật Phong Thiệu khó lòng tin nổi. Dù trên mặt y chẳng hề biểu hiện điều gì nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió cuồn cuộn. Chân tướng rõ ràng như vậy, dù không có chứng cứ xác thực nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền thấy điểm đáng nghi trên người Phong Bạch chồng chất tầng tầng. Thật ra từ lần mang theo Phong Bạch trốn thoát khỏi Từ Giác thì y đã cảm nhận được phần nào, nhưng sau đó chọc giận Phong Bạch mất khống chế, mặc dù náo loạn một hồi lại khiến y nhận ra là do mình chưa đủ tốt, cho nên cuối cùng đã lựa chọn tin tưởng một cách vô điều kiện.

Nhưng giờ phút này, lý trí logic của Phong Thiệu áp đảo tình cảm xúc động, sự thật đã rõ ràng như vậy rồi. Ánh mắt của y thẳng tắp rơi trên người Phong Bạch, dường như cũng đang cùng người khác chờ đợi câu trả lời của hắn. Nhưng y không phải đang đợi Phong Bạch nhận “có hay không”, mà là đang đợi hắn giải thích.

- -----oOo-----

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi