PHIÊU DIÊU - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Trần Phiêu Phiêu đang đếm thầm trong lòng.

Cô chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc nào như thế này. Bản năng mách bảo cô muốn thời gian trôi chậm lại, một giây, hai giây, ba giây; bản năng mách bảo cô muốn nhịp tim đập chậm lại, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp.

Hóa ra có cảm giác, ngay cả hơi thở cũng giống như đang nhận được quà. Mảnh đất cằn cỗi trong tim đã nhận được nắm hạt giống, không biết nó sẽ kết trái ngọt gì, nhưng khiến người ta bắt đầu mong đợi mùa thu.

Chân mi cô ướt đẫm, hòa quyện đường nét say đắm vào đôi mắt, cổ họng cô nghẹn lại, sống mũi cũng cay cay.

Cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt chua xót, ôm chặt lấy Đào Tẩm.

Rồi thì thầm vào tai chị: "Em muốn hôn chị."

"Em muốn ngủ với chị." Có cần phải nói cho chị nghe không?

Đào Tẩm dàng ôm lấy eo Trần Phiêu Phiêu, hương tuyết tùng thoang thoảng vấn vít quanh cổ, như thể đang thì thầm bên tai. Cô hôn nhẹ lên vành tai em: "Tối nay mình qua phương án dự phòng đi."

"Dạ."

Tóc mai hai người vô tình chạm nhau, rồi lại khẽ khàng rời ra. Đào Tẩm khẽ hít mũi, cúi xuống cầm tờ giấy vẽ, định hoàn tất nốt công việc còn dang dở.

Trần Phiêu Phiêu lặng lẽ ngồi bên, không gian yên tĩnh bao trùm. Một lúc sau, Đào Tẩm nhờ Trần Phiêu Phiêu lên sân khấu thử vài vị trí, để cô có thể hình dung thiết kế sân khấu của mình trông ra sao.

Trần Phiêu Phiêu làm theo, đứng bên phải sân khấu, ánh mắt xuyên qua lớp bụi mờ ảo trong ánh đèn, dõi theo Đào Tẩm.

Đào Tẩm liếc nhìn một cái, lại cúi xuống vẽ tiếp.

Dáng người mảnh mai tựa vào bàn, từng nét bút "xoẹt xoẹt" toát lên vẻ phóng khoáng, đầy khí chất.

Trần Phiêu Phiêu chợt nghĩ, Đào Tẩm lớn hơn chút sẽ thế nào nhỉ? Sẽ làm công việc gì, đường nét có thêm phần sắc sảo không?

Có lẽ những sợi tóc lơ lửng trong ánh đèn, tựa như bụi thời gian, khiến cô bất giác nghĩ về tương lai.

Đào Tẩm cụp mi, không biết đang nghĩ gì, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, tựa sương mai đọng trên hoa, rực rỡ khó tả.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy trái tim loạn nhịp, không kìm được, thốt lên "Ối!".

Trong không gian rộng lớn của giảng đường, tiếng gọi vang như phát ra từ micro.

"Hửm?" Đào Tẩm ngẩng đầu lên.

Trần Phiêu Phiêu chớp mắt: "Vở kịch của các chị ấy, nữ chính có phải mặc váy cưới không?"

"Đúng rồi, sao vậy?"

"À, hôm đó em thấy nữ chính tập, tay đi như thế này," Trần Phiêu Phiêu nhấc chiếc váy tưởng tượng, bước đi uyển chuyển, "Em đang nghĩ, đó là váy cưới hay là váy dạ hội đuôi dài."

Đào Tẩm đặt bảng vẽ lên bàn phía sau, cười: "Là váy cưới, nhưng cuối cùng nữ chính không ở bên ai cả, cô ấy cưới chính mình."

"Cuối vở kịch, cô ấy sẽ bước ra giữa sân khấu, đúng," Đào Tẩm đưa tay chỉ, dẫn Trần Phiêu Phiêu đến trung tâm sân khấu, "ngay tại đây."

"Rồi chào khán giả."

Trần Phiêu Phiêu là một học sinh thông minh, thực hiện một cách hoàn hảo màn chào cuối của nữ chính trong bộ váy lộng lẫy.

Sau đó, ngẩng mặt cười, rạng rỡ và quyến rũ, tỏa sáng lấp lánh.

Đào Tẩm khoanh tay, nhìn từ dưới sân khấu. Hóa ra gương mặt thiếu nữ dưới ánh đèn sân khấu lại mê người đến vậy. Em không cần cảnh trí, cũng chẳng cần điểm trang, làn da trắng như tuyết là trang phục lộng lẫy, mái tóc đen như mây là đồ trang sức quý giá, màu má ửng hồng tự nhiên như đang e thẹn và trong đôi mắt ấy chứa đựng hình bóng người em yêu.

"Đạo diễn Đào," Trần Phiêu Phiêu nhắc lại lần thứ hai, "Khi nào em mới được làm nữ chính của chị?"

Đào Tẩm hoàn hồn: "Em quyết tâm vậy sao?"

Bản thân mình cũng đâu phải đạo diễn lớn gì.

"Em diễn rất tốt, vừa rồi còn lừa được chị nữa mà, đúng không?" Trần Phiêu Phiêu tự tin đứng trên sân khấu giới thiệu bản thân, giống như lúc phỏng vấn vào câu lạc bộ.

Đào Tẩm suy nghĩ một chút: "Chờ em tốt nghiệp, chị sẽ dựng một vở kịch cho em."

Trong lòng cô đã có ý tưởng, là vừa nãy.

Trần Phiêu Phiêu rất vui, nhưng chợt nghĩ: "Còn hơn ba năm nữa..."

"Em ở câu lạc bộ không có tương lai vậy sao? Một lần cũng không được diễn kịch của chị?"

"Ở câu lạc bộ em phải tự nỗ lực," Đào Tẩm mỉm cười, "Vừa rồi chị nói là thêm vào."

Được, có lời. Trần Phiêu Phiêu hài lòng, ngồi xuống mép sân khấu, nhảy xuống, cùng Đào Tẩm thu dọn đồ đạc về nhà.

Lời hứa trong ngày tuyết đầu mùa chắc chắn sẽ thành hiện thực, tivi nói vậy.

Có một điều kỳ diệu trong cuộc sống đại học, những ngày đầu mới nhập học luôn trôi qua rất chậm, những ngày nắng đẹp cứ lững thững như kẻ vô công rỗi nghề, đuổi mãi cũng không đi, nhưng đến gần cuối kỳ, lịch như muốn bị xé từng tờ, từng giây một.

Giáng sinh năm ấy, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu không đón cùng nhau, vì Đào Tẩm tham gia triển lãm kịch nói sinh viên.

Không nằm ngoài dự đoán, vở kịch được chọn với điểm số cao, nhưng điều bất ngờ là câu lạc bộ kịch lại bị loại.

Tề Miên nói với Trần Phiêu Phiêu, dạo này cậu nên kín tiếng một chút.

Phó chủ nhiệm câu lạc bộ kịch không ưa Đào Tẩm, cậu thân với Đào Tẩm, cẩn thận anh ta cũng không ưa cậu.

Trần Phiêu Phiêu có hai thắc mắc. Thứ nhất, phó chủ nhiệm câu lạc bộ kịch là ai?

Sự không ưa của anh ta có gây tổn hại gì thực sự không? Anh ta đâu phải Cyclops trong X-Men.

Thứ hai, Tề Miên rõ ràng biết mình thích Đào Tẩm, vậy mà chỉ dùng từ "quan hệ tốt" để miêu tả hai người luôn như hình với bóng.

Thật sự quá đỗi thẳng thắn.

Một tin vui khác là sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, tài khoản mạng xã hội của Trần Phiêu Phiêu cũng cán mốc hai nghìn lượt theo dõi. Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó, Trần Phiêu Phiêu vì mải mê "cày" follow mà bỏ bê việc học, giờ phải cắm đầu vào học bù đến phát ốm.

"Treo đầu, dùi đùi" phiên bản hiện đại diễn ra ngay trong tuần thi cử ngập tràn ánh đèn. Ký túc xá sáng trưng, bàn ghế được khuân ra cả hành lang, những gương mặt nhăn nhó ôn bài trông như già đi cả chục tuổi. Trên bàn la liệt "bùa may", mùi cà phê lẫn với Red Bull nồng nặc, thậm chí còn có cả dầu gió the mát. Dưới ánh đèn bàn, những chiếc túi gấm "thi cử tất đỗ" đung đưa, màn hình máy tính cũng được "yểm bùa". Cảnh lấy nước nóng, gọi điện thoại thưa thớt đi nhiều.

Tề Miên mắt thâm quầng, đẩy nhẹ ghế của Trần Phiêu Phiêu: "Nhường tôi qua chút."

Trần Phiêu Phiêu kéo ghế lên, dọn chỗ.

"Cậu phải nói là "cậu qua" chứ." Tề Miên vịn vai cô bạn, giọng điệu có chút dọa dẫm.

"Cậu qua." Trần Phiêu Phiêu ngoan ngoãn nghe lời.

"Bạn hiền," Tề Miên vỗ vai Trần Phiêu Phiêu, rồi đi ra ngoài vào nhà vệ sinh, "Cậu cũng qua nhé."

Cùng học một trường, chắc chỉ số IQ không chênh lệch là bao, nhưng Đào Tẩm lại toát lên khí chất học sinh giỏi rõ ràng. Bằng chứng là vừa tham gia triển lãm kịch, vừa "chiến đấu" với tuần thi cử, mà vẫn thong thả yêu đương.

Đang ôn bài, Trần Phiêu Phiêu nghe tiếng gõ cửa, Tiểu Mã bước vào, đưa cốc trà sữa: "Chồng em nhờ mang cho."

Lúc đó trong phòng còn có người khác, Tiểu Mã không biết Trần Phiêu Phiêu công khai chưa, cứ ngỡ mình tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo.

Thậm chí còn có thể "trêu" Trần Phiêu Phiêu chút.

Quả nhiên, mặt cô nàng ửng hồng, nhận lấy cốc trà sữa với giọng nói nhỏ nhẹ: "Cảm ơn nhé."

"Chồng?" Sau khi Tiểu Mã đi, An Nhiên quay ngoắt lại, tháo tai nghe, như thể dựng anten lên.

Chất lượng cái tai nghe này thật tệ, Trần Phiêu Phiêu thầm nghĩ, không biết hãng nào.

"Là chị khóa trên ở cùng phòng với chị ấy, biệt danh là Thang, họ Cung." Trần Phiêu Phiêu vừa cắm ống hút vào cốc trà sữa vừa nói, "Đôi khi mọi người cũng trêu, gọi chị ấy là "Cung già"."

(Chồng: 老公 lǎogōng, Cung già: già là lão, Cung là Gōng)

Ra vậy.

Hôm sau, An Nhiên khoác tay Trần Phiêu Phiêu đi học. Môn này bị đổi giờ, trùng hợp, tiết trước là tiết của lớp Đào Tẩm. Có lẽ lớp lớp trước bị kéo dài, có chị khóa trên đang hỏi giáo viên về việc sao chép bài giảng. An Nhiên và Trần Phiêu Phiêu bước vào lớp, ngồi ở hàng sau.

Hàng ghế trước, mấy chị khóa trên phòng 1105 điền xong mẫu đơn, đưa cho lớp trưởng, đứng dậy dọn đồ.

Đào Tẩm nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu trước, nghiêng đầu nháy mắt. Trần Phiêu Phiêu che mặt cười, lại cúi đầu xoay xoay cây bút trong tay, cả hai không chào hỏi.

An Nhiên đột nhiên nghiêng người lại gần, chỉ vào Thang, nhỏ giọng hỏi Trần Phiêu Phiêu: "Cung già mang trà sữa cho cậu hôm qua đấy, có phải chị ấy không?"

...

Câu nói vừa vặn lọt vào khoảng lặng giữa những tiếng ồn ào, thu hút sự chú ý.

Đào Tẩm sững người, Thang cũng vậy. Tiểu Mã đang dọn cặp sách cũng dừng lại, nhìn Thang với ánh mắt nghi ngờ.

"..." Thang không biết nói gì, chỉ có thể nhai nhai môi, quay sang hỏi Trần Phiêu Phiêu: "Gì cơ?"

Chồng ai?

Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, xoay bút, cúi xuống đọc sách.

An Nhiên thấy tình hình không ổn, không dám nói thêm, ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa ra.

Mấy chị khóa trên phòng 1105 rời đi, hương tuyết tùng thoang thoảng lướt qua mép bàn của Trần Phiêu Phiêu. Một bàn tay trái quen thuộc đưa tới, ngón trỏ gõ nhẹ ba cái lên bàn.

Giết, chết, em.

Mã Morse, Trần Phiêu Phiêu hiểu rõ.

Cô nhìn theo bóng lưng Đào Tẩm khuất dần, chống cằm mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi