PHỐ HẠNH VŨ


Đoàn Hủ Nghiên xuống xe trước, ôm người ngồi ghế phụ lái ra, từ cửa gara đi vào phòng khách.
Khi thân thể Mạc Tiểu Vũ được đặt trên sô pha , biểu tình trên mặt cậu có chút sững sờ, Đoàn Hủ Nghiên xoay người đi đến bật đèn phòng khách lên, lúc này mặt trời đã lặn, trong phòng có chút tối.
Sau khi tất cả đèn trong phòng khách đều sáng lên, Đoàn Hủ Nghiên đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Vũ, cúi đầu ôn nhu nhìn Mạc Tiểu Vũ, "Nếu Tiểu Vũ không muốn, Hủ Nghiên sẽ không ép em.

"
Mạc Tiểu Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, từ nằm trên sô pha đổi thành quỳ gối trên sô pha, cũng vươn tay về phía Đoàn Hủ Nghiên.
Thấy cậu vươn cánh tay, hắn lại gần ôm chầm lấy cậu.
Mạc Tiểu Vũ giang cánh tay ôm chặt eo hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn, "Tiểu Vũ không có không muốn, Tiểu Vũ muốn Hủ Nghiên thoải mái.

"
Khóe miệng Đoàn Hủ Nghiên mỉm cười, tay trái sờ sờ lỗ tai cậu, "Tiểu Vũ có biết phải làm thế nào để cho Hủ Nghiên thoải mái không? "
Mạc Tiểu Vũ cảm thấy có thể giống như chuyện vừa rồi Đoàn Hủ Nghiên làm cho cậu, "Sờ một cái? "
Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Không phải giống như vậy.

"

Mạc Tiểu Vũ có chút buồn rầu, ánh mắt nhìn Đoàn Hủ Nghiên giống như đang hỏi: Vậy phải làm sao bây giờ?
Đoàn Hủ Nghiên nâng mặt cậu lên, trán hắn dán lên trán cậu, mũi hắn cọ cọ mũi cậu, nói thì thầm, "Hủ Nghiên muốn cởi.....quần áo của Tiểu Vũ..."
Mạc Tiểu Vũ gật đầu ừ một tiếng, không nói lời nào bắt đầu cởi ra.
Đoàn Hủ Nghiên có chút dở khóc dở cười giữ chặt tay cậu, "Tiểu Vũ Chờ một chút, không cần sốt ruột, để Hủ Nghiên cởi cho em.

"
Mạc Tiểu Vũ vừa nghe liền ngoan ngoãn dừng tay, chờ Đoàn Hủ Nghiên đến cởi cho mình.
Động tác Của Đoàn Hủ Nghiên vuốt v e khuôn mặt của cậu ôn nhu giống như đang sờ cái gì đó dễ vỡ vụn, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng có thể cảm giác được hắn vô cùng quý trọng Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ hai mắt nhìn chằm chằm Đoàn Hủ Nghiên, không có né tránh hay lùi ra sau, cậu giống như không biết cái gì gọi là thẹn thùng, cũng không có một chút ngượng ngùng.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi xuống sô pha, ôm Mạc Tiểu Vũ để cậu ngồi lên đùi hắn, để cậu có thể cảm nhận được, nhẹ giọng hỏi: "Em có biết đây là gì không?
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, trên thực tế cậu cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy.
Đoàn Hủ Nghiên kiên nhẫn nói cho cậu biết, "Đây là phản ứng thân thể của những người thích nhau, điều này rất bình thường, Tiểu Vũ thích Hủ Nghiên đúng không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Đúng, thích nhất.

"
"Cho nên Tiểu Vũ sẽ muốn hôn Hủ Nghiên đúng không?"
"Đúng, còn muốn ôm Hủ Nghiên." Mạc Tiểu Vũ nói xong thân thể tiến về phía trước vùi vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên, biểu tình giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy, vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.
Đoàn Hủ Nghiên trấn an sờ mái tóc mềm mại có mùi thơm nhàn nhạt của cậu, "Hủ Nghiên cũng vậy, Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ nhất , nhưng Hủ Nghiên rất tham lam, muốn làm nhiều việc hơn.

"
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt nghi hoặc, nghe không hiểu lắm.
Đoàn Hủ Nghiên trìu mến vuốt v e hai má cậu, "Chỉ có hai người yêu nhau mới có thể mang đến kh0ái cảm tột đỉnh cho cơ thể, không phải ai cũng có thể làm...!Sau này Hủ Nghiên sẽ dạy em, bây giờ Tiểu Vũ hôn Hủ Nghiên đi.

"
Mạc Tiểu Vũ nghiêng đầu dán môi mình lên môi Đoàn Hủ Nghiên.
Một tiếng sau, Mạc Tiểu Vũ nằm trên sô pha, cổ và lồ ng ngực đầy rẫy vết đỏ ái muội.
Đoàn Hủ Nghiên tùy tiện nhặt một cái áo sơ mi trên mặt đất mặc vào

Lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng cơ bụng săn chắc, ngồi xổm trên mép ghế sô pha lấy khăn ướt lau ghế sô pha
Mạc Tiểu Vũ làm nũng với hắn, trong mắt cậu như có một tầng hơi nước mỏng manh, đôi môi hồng hồng mở ra, nhẹ nhàng mềm nhũn gọi tên Đoàn Hủ Nghiên, vài giây sẽ gọi một lần.
Đoàn Hủ Nghiên kiên nhẫn trả lời, cậu gọi một lần hắn liền trả lời một lần, nhưng Mạc Tiểu Vũ chỉ gọi tên hắn, không nói gì khác, giống như chỉ cần gọi tên hắn thôi là cũng cảm thấy vui.
"Tiểu Vũ có đói bụng không, muốn tắm rửa trước hay ăn cơm trước?"
Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, "Đói, ăn cơm trước.

"
Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, khom lưng nhặt áo khoác bị ném trên mặt đất lên, đắp lên người Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ chờ một chút, Hủ Nghiên đi nấu cơm.

"
Mạc Tiểu Vũ ôm áo khoác của Đoàn Hủ Nghiên, không hiểu sao vui vẻ cười hì hì, tâm trạng tốt giống như đang bay trên đám mây, sô pha trong phòng khách rộng rãi giống như một cái giường nhỏ, ôm áo khoác của Đoàn Hủ Nghiên lăn hai vòng cũng không rơi xuống đất, nếu cậu có một cái đuôi lúc này hẳn là sẽ lắc rất vui vẻ.
Chờ Đoàn Hủ Nghiên nấu xong cơm, Mạc Tiểu Vũ đang nằm sấp trên sô pha ngâm nga, Đoàn Hủ Nghiên không nghe ra cậu đang hát cái gì, chắc là cậu đang vui vẻ nên hát gì đó.
Đoàn Hủ Nghiên đi đến bên sô pha, dùng áo khoác của mình ôm lấy Mạc Tiểu Vũ, đi về phía bàn ăn đầy đồ ăn, "Tiểu Vũ đang hát bài gì vậy? "
"Hát bài hát Tiểu Vũ"
"Là bài hát của Tiểu Vũ sao?"
"Đúng vậy ~"
"Có thể hát cho Hủ Nghiên nghe không?"
Mạc Tiểu Vũ ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên lắc lư hai cái chân đang lơ lửng, nói là hát nhưng kỳ thật chính là đang hừ hừ, một câu cũng không nghe, "bài hát Tiểu Vũ" rất ngắn, còn chưa đầy một phút đã hát xong.
Đoàn Hủ Nghiên đặt người lên ghế, "Thật dễ nghe.


"
Mạc Tiểu Vũ vui vẻ giữ chặt tay Đoàn Hủ Nghiên, "Tiểu Vũ hát cho Hủ Nghiên, hát cả đời.

"
"Hát cả đời?"
Mạc Tiểu Vũ không hiểu cả đời là có ý gì.
Đoàn Hủ Nghiên thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu liền nhẹ giọng giải thích: "Cả đời là cho dù Tiểu Vũ biến thành ông lão cũng hát cho Hủ Nghiên nghe.

"
"Tiểu Vũ thành ông lão? Hủ Nghiên thành ông lão? "
"Ừm, chúng ta đều biến thành ông lão chính là cả đời."
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "Được, hát cả đời.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi