PHỐ HẠNH VŨ


Ngày tháng trôi qua thuận lợi như những gì mà Đoàn Hủ Nghiên mong đợi, mỗi buổi sáng hắn đều dẫn Mạc Tiểu Vũ đến công ty trước, sau đó mới đưa cậu đến đại học A, buổi chiều đến giờ tan tầm liền đi đón người.
Mạc Tiểu Vũ thích ứng rất tốt, Đoàn Hủ Nghiên cũng từng chút từng chút thích ứng với khoảng thời gian ban ngày từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều Mạc Tiểu Vũ sẽ không ở bên cạnh hắn.
Lúc nghỉ trưa, Đoàn Hủ Nghiên cũng sẽ không chạy đến đại học A nữa, mà sẽ gọi video với Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên sẽ sạc pin cho máy tính bảng trước một ngày, xác định là đầy pin mới để Mạc Tiểu Vũ mang theo đi làm.
Cuộc gọi video sẽ làm cho Mạc Tiểu Vũ bớt nhớ Đoàn Hủ Nghiên, cậu sẽ lải nhải nói chuyện với Đoàn Hủ Nghiên thông qua màn hình, nói hôm nay thư viện đột nhiên có rất nhiều người đến, nói hôm nay sườn trong căng tin rất ngon, nói hôm nay thầy Hứa lại khen cậu, nói hôm nay cậu rất nhớ hắn, nhớ đến muốn khóc, nhưng cậu sẽ cố gắng nhịn xuống.
Mạc Tiểu Vũ là một người rất dễ khiến người ta cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp, bởi vì cậu rất dễ thỏa mãn, không tham lam suy nghĩ hôm nay phải làm thế nào ngày mai phải thế nào, cậu không có nhiều phiền não như vậy, chỉ cần có một chuyện nho nhỏ cũng có thể làm cho cậu vui vẻ cả ngày.
Đoàn Hủ Nghiên chỉ nhìn nụ cười trên mặt cậu cũng sẽ không tự chủ được mà cười theo, cũng sẽ giống như Mạc Tiểu Vũ, cảm thấy hôm nay thời tiết tốt, trời hôm nay không nóng lắm, cũng là chuyện đáng mừng.
Mà mấy ngày nay phát sinh một chuyện khiến Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy vui vẻ nhất chính là Mạc Tiểu Vũ có bạn mới.
Ngày đó bởi hắn có cuộc họp, không thể đúng giờ mà tan tầm được, lúc nghỉ trưa, hắn liền nói cho Mạc Tiểu Vũ biết hôm nay sẽ đón trễ cậu một chút, bảo cậu tan tầm ở trong thư viện chờ trước, chờ hắn tới rồi hãy đi ra.
Hơn sáu giờ hắn mới tới để đón Mạc Tiểu Vũ được, vừa chạy đến, xa xa hắn liền nhìn thấy cậu chơi bên ngoài thư viện, ngồi trên bậc thang nói chuyện với người bên cạnh, nói rất vui vẻ, hai tay thỉnh thoảng khoa tay múa chân.
Người kia nhìn qua hẳn là sinh viên, bộ dạng không khác gì với Mạc Tiểu Vũ lắm, gầy gò, tướng mạo cũng khá đẹp, vóc người cao hơn Mạc Tiểu Vũ một chút.
Đoàn Hủ Nghiên khi nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ, đầu tiên trong lòng tràn đầy sự tò mò, tò mò Mạc Tiểu Vũ sẽ nói cái gì với người ta, sau đó là một chút kinh ngạc không tưởng tượng nổi.
Hắn lái xe đến trước cửa thư viện, Mạc Tiểu Vũ thấy xe của hắn tới thì đứng lên, người ngồi bên cạnh thấy cậu đứng lên cũng đứng lên theo.
Đoàn Hủ Nghiên xuống xe, vừa mới vòng qua đầu xe, Mạc Tiểu Vũ đã chạy xuống cầu thang.
"Hủ Nghiên!"
Đoàn Hủ Nghiên giang cánh tay ôm lấy Mạc Tiểu Vũ đang nhảy vào trong ngực hắn, "Tiểu Vũ lại chạy xuống cầu thang, đừng chạy nữa như vậy nguy hiểm lắm.

"

Mạc Tiểu Vũ ôm chặt lấy hắn, "Thật là chậm, Tiểu Vũ chờ rất lâu.

"
"Xin lỗi Tiểu Vũ, trên đường Hủ Nghiên bị kẹt xe, xe không đi không nhanh được."
Mạc Tiểu Vũ dán sát vai Đoàn Hủ Nghiên, có chút ủy khuất vì Đoạn Hủ Nghiên trễ như vậy mới đến đón cậu.
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên bậc thang, hỏi Mạc Tiểu Vũ: "Đó là bạn của Tiểu Vũ sao? "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này mới nhớ tới chuyện này, ra khỏi lòng ngực của Đoàn Hủ Nghiên, vẫy tay với người đứng trên bậc thang, "Phương Đồ.

"
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thiếu niên vừa rồi còn cùng Mạc Tiểu Vũ nói chuyện vẻ mặt xấu hổ đi tới, không được tự nhiên sờ sờ cổ, "Xin chào, em tên là Phương Đồ, là sinh viên năm nhất của đại học A.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Xin chào, tôi là Đoàn Hủ Nghiên.

"
Phương Đồ: "A, em biết, Tiểu Vũ có nói với em, nói anh là bạn trai của cậu ấy.

"
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút vui vẻ thì ra Mạc Tiểu Vũ giới thiệu mình với người khác như vậu, liền hỏi: "Em ấy nói như vậy sao? "
Phương Đồ gật gật đầu, "Em thấy cậu ấy ngồi một mình trên bậc thang hình như không vui lắm nên em đến nói chuyện với cậu ấy một chút, cậu ấy nói cậu ấy đang chờ Hủ Nghiên, em hỏi Hủ Nghiên là ai, cậu ấy nói là bạn trai của cậu ấy.

"
Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười, "Tiểu Vũ đang làm việc ở thư viện, bình thường sáu giờ tôi sẽ đến đón em ấy về, hôm nay có chút việc cho nên em ấy có chút không vui, cám ơn cậu đã đi nói chuyện với em ấy.

"
Phương Đồ khoát tay áo, "A không có việc gì không có việc gì, em cũng biết cậu ấy là nhân viên thư viện nên mới bắt chuyện với cậu ấy, Tiểu Vũ rất đáng yêu, rất thân thiện, bọn em đều rất thích cậu ấy.

"
Đoàn Hủ Nghiên nghe được trong lòng rất vui, "Tiểu Vũ vừa mới đi làm không được mấy ngày, ở bên này cũng không có bạn bè gì, nếu như có thể, nếu cậu có thời gian có thể tìm em ấy nói chuyện.

"
Sau khi nói vài câu với Đoàn Hủ Nghiên, Phương Đồ cũng không còn xấu hổ như lúc mới bắt đầu, cá nhân y quả thật cũng rất thích Mạc Tiểu Vũ, nghe ý tứ của Đoàn Hủ Nghiên cũng hiểu được hắn hy vọng Mạc Tiểu Vũ có thể có thêm nhiều bạn bè, trong lòng thiếu niên nhất thời dấy lên một sự nhiệt tình, gật đầu đáp ứng.

Phương Đồ lấy điện thoại di động ra, "Tiểu Vũ, cho tôi wechat cho cậu đi.

"
Đoàn Hủ Nghiên cũng lấy điện thoại di động ra, "Tiểu Vũ em ấy không có WeChat, cậu thêm của tôi đi.

"
Phương Đồ nghe được sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Mạc Tiểu Vũ là một người đặc biệt, không có wechat cũng rất bình thường, gãi gãi đầu, "Cũng được cũng được, có phương thức liên lạc là được.

"
Sau khi thêm wechat xong, Phương Đồ phải trở về ký túc xá, trước khi đi đưa bàn tay đến trước mặt Mạc Tiểu Vũ, cười hì hì nói: "Tiểu Vũ, ngày mai gặp, ngày mai tôi dẫn cậu đi ăn kem ngon mà tôi vừa nói.

"
Mạc Tiểu Vũ cười đến mức ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giơ tay lên bắt tay Phương Đồ, "Được được! "
Phương Đồ nói: "Tiểu Vũ, phải vỗ vào tay, vỗ như thế này." Nói xong y làm mẫu vỗ bàn tay của Mạc Tiểu Vũ một cái, "Nào, Tiểu Vũ, cậu thử một chút.

"
Mạc Tiểu Vũ liền học động tác vừa rồi của y, hai người vỗ tay một cái.
Phương Đồ lúc này mới xoay người đi về phía ký túc xá, vẫy tay với Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, tạm biệt! "
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt vui vẻ cũng vẫy tay với y, "Phương Đồ, tạm biệt! "
Trên đường về nhà, trong miệng Mạc Tiểu Vũ ngâm nga hát bài hát, Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, "Tiểu Vũ vui lắm sao? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Vui vẻ, Phương Đồ muốn cùng Tiểu Vũ ăn kem.


"
"Tiểu Vũ và Phương Đồ là bạn bè, ngày mai Tiểu Vũ cũng phải mua đồ ăn ngon cho Phương Đồ."
Mạc Tiểu Vũ không phải là người keo kiệt, nghe được gật đầu, "Mua đùi gà, đùi gà lớn.

"
Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên hỏi một câu, "Tiểu Vũ mua đùi gà cho Phương Đồ, vậy em mua gì cho Hủ Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ nghe được sửng sốt, nhìn sườn mặt Đoàn Hủ Nghiên, vỗ vỗ ngực mình, "Tiểu Vũ.

"
"......!Tiểu Vũ mua Tiểu Vũ cho Hủ Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Ừm.

"
Đoàn Hủ Nghiên hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Tiểu Vũ lại nói như vậy, có chút không rõ ràng, "Vì sao Tiểu Vũ lại mua Tiểu Vũ cho Hủ Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ nói, "Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ nhất, cho nên mua Tiểu Vũ cho Hủ Nghiên.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi