PHỒN CHI CHI TRUNG

Sơ Tiện thật sự muốn ngất. Ngày đầu tiên đi làm, thế nào cô cũng không ngờ lãnh đạo của mình gặp lần đầu mà đã như quen từ lâu vậy, vừa tới đã hỏi cô đòi bữa sáng.

Cô có thể nói bữa sáng này không phải mang cho ông không! Đương nhiên không thể rồi!

Cô đành phải nhắm mắt đồng ý, chột dạ không thôi: "Bữa sáng của Hòa Ký, không biết chú có thích hay không."

Mượn hoa hiến phật, chỉ hy vọng đàn anh Phó đừng trách tội cô là được.

"Đương nhiên thích, bánh mì đậu đỏ của Hòa Ký này là tuyệt nhất, phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được. Cô bé này thật là có lòng." Trưởng khoa Phó vừa nói vừa bỏ túi đựng bên ngoài của bánh mì đậu đỏ ra, cúi đầu cắn một miếng.

Bánh mì mới ra lò, màu sắc vàng óng, vỏ mềm xốp. Bên trong có bao một lớp bột đậu đỏ, trộn lẫn với hương mấy loại trái cây, thật sự khiến miệng chảy nước miếng, muốn ngừng cũng không được.

Nghe lời trưởng khoa, Sơ Tiện không nhịn được rơi vào trầm tư, cho nên đây là bữa sáng mà Phó Chỉ Thực cố ý xếp hàng rất lâu mới mua được cho cô sao?

Cứ để bị trưởng khoa ăn cũng không khỏi có lỗi với người ta quá!

Trong phút chốc Sơ Tiện cảm thấy cực kỳ áy náy.

Nhưng không còn cách nào nữa, trưởng khoa cũng đã ăn rồi.

Trưởng khoa Phó tập trung hoàn toàn vào miếng ăn, cũng không đoái hoài nói quá nhiều với Sơ Tiện, trò chuyện bâng quơ vài câu rồi xua cô gái đi.

Ông sắp xếp một người lớn tuổi hơn là bác sĩ Đông y Ninh Mông hướng dẫn Sơ Tiện làm việc. Dù sao một nhân viên mới cũng phải có người hướng dẫn cô, nếu không sẽ rất khó để xử lý công việc.

Ninh Mông hơn Sơ Tiện ba tuổi, người Vân Mạch, là đồng hương với cô. Chị gái này để tóc ngắn, còn ngắn hơn cả Sơ Tiện, tính cách hào phóng, quả đầu cũng mạnh mẽ. Câu đầu tiên chị ấy nói khi thấy Sơ Tiện là: "Sơ Tiện, sau này chị đây sẽ bảo vệ em!"

Không giống với người học Y chính quy như Sơ Tiện tốt nghiệp đại học xong học thẳng lên nghiên cứu sinh, chị gái Ninh Mông xuất thân kế nghiệp thầy. Chị là bà con xa của nhà họ Phó, đã ở Nhân Hòa Đường bảy tám năm, là học trò mà trưởng khoa Phó cầm tay chỉ dạy ra. So với những bác sĩ khác, quan hệ của chị và người nhà họ Phó đương nhiên thân thiết và tốt hơn chút.

Ninh Mông nói bảo vệ Sơ Tiện cũng không phải chỉ mạnh miệng, chẳng qua chị ấy không biết Sơ Tiện là người do chính Phó Chỉ Thực tuyển vào.

Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt hai bên rưng rưng. Sơ Tiện ở Thanh Lăng nhiều năm như vậy, thế mà mãi không gặp được một đồng hương, bây giờ đi làm, vất vả lắm mới gặp được một người khiến cô vui muốn chết.

Sơ Tiện dịu dàng cười khẽ: "Em vừa đến, xin nhờ chị Mông chăm sóc nhiều chút."

Ninh Mông phất tay: "Được rồi, được rồi."

Hai cô gái mới gặp mà như đã quen từ lâu, chỉ trong chốc lát đã quen thuộc đùa giỡn.

Ngày đầu tiên đi làm vốn không có công việc gì đáng kể, đơn giản là làm quen bệnh viện và các phòng ban. Ninh Mông dẫn Sơ Tiện đi vòng quanh bệnh viện.

Nhân Hòa Đường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đi dạo quanh vẫn tốn chút thời gian.

Nổi tiếng nhất Nhân Hòa Đường là khoa Xương chấn thương và Châm cứu xoa bóp.

Thứ hai ông cụ Phó ngồi khám*, khu chờ khám của khoa châm cứu đã có không ít bệnh nhân ngồi quanh.

* Ngồi khám: Bác sĩ chờ ở địa điểm cố định trong bệnh viện để khám bệnh cho người khác.

Đám bác sĩ thực tập cầm sổ ghi chép trong tay xếp hàng đợi, đợi vây quanh xem ông cụ Phó châm cứu cho bệnh nhân. Có vài người cầm điện thoại, bật camera, quay video các kiểu.

Ninh Mông nghiêng đầu nói với Sơ Tiện: "Sơ Tiện, em may đó, hiếm khi thấy ông cụ châm cứu cho bệnh nhân, hôm nay em lại gặp được, nhìn cho kỹ vào!"

Sơ Tiện gật đầu, trong lòng cũng hết sức kích động.

Ông cụ Phó nổi tiếng ở bên ngoài, cô chưa có cơ hội chiêm ngưỡng y thuật của ông cụ, trước đó vẫn còn tiếc nuối. Không ngờ ngày đầu tiên cô đi làm đã chứng kiến được ông cụ châm cứu cho bệnh nhân, cô cảm thấy mình đúng là may mắn bùng nổ rồi.

Ông cụ Phó vừa châm cứu vừa giảng giải, kiên nhẫn tỉ mỉ, tháo gỡ từng điểm khó khăn, điểm quan trọng mà nói, giọng vang vọng, tinh thần quắc thước.

Người hơn tám mươi tuổi, không những sống lưng thẳng tắp, hơn nữa tinh thần còn thoải mái như vậy. Không thể không bội phục ông cụ thật sự quá giữ gìn và chăm sóc.

Đứng gần xem ông cụ Phó châm cứu, Sơ Tiện cảm thấy mình học được không ít thứ. Không hổ là bậc thầy trong giới, kỹ thuật này đỉnh cmnl!

Ninh Mông hỏi Sơ Tiện: "Thế nào, ông cụ Phó ngầu chưa?"

Sơ Tiện gật đầu như giã tỏi: "Ngầu!"

Đây chính là nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện trong sách giáo khoa, có thể không ngầu ư?

Lần đầu tiên Sơ Tiện đứng quanh xem ông lớn có tiếng trong ngành giảng bài cho học trò, con dế đất là cô giống như già Lưu lần đầu đi dạo đại quan viên, chấn động sâu sắc, bội phục sát đất.

Ninh Mông cười nhạo cô: "Nhìn là biết cô bé này chưa trải sự đời, đừng kích động như thế, sau này thứ có rất nhiều chính là cơ hội."

Sơ Tiện đáp "dạ" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tới Nhân Hòa Đường là tới đúng chỗ rồi.

Ninh Mông tiếp tục nói bên tai Sơ Tiện: "Kỹ thuật của bác sĩ Phó nhỏ không kém ông cụ Phó, chỉ là hiện tại anh ấy bận, rất ít khi động tay."

Một lúc lâu sau Sơ Tiện mới phản ứng được "Bác sĩ Phó nhỏ" trong lời Ninh Mông là nói đến Phó Chỉ Thực.

Ba bác sĩ họ Phó của Nhân Hòa Đường, để phân biệt ba người này, vị già kia gọi là ông cụ Phó, vị trung niên gọi là trưởng khoa Phó, còn vị nhỏ nhất gọi là bác sĩ Phó nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Sơ Tiện nghe người khác gọi Phó Chỉ Thực như vậy. Lần nào cô cũng gọi đàn anh, cũng đã từng nghe người khác gọi anh là thầy Phó rồi.

"Được rồi." Ông cụ ngồi về chỗ, giọng nói mạnh mẽ hùng hồn: "Mời bạn học bên dưới tới luyện tay chút."

Ông cụ vừa nói lời này ra, đám bác sĩ thực tập vô thức lùi về đằng sau. Ông cụ yêu cầu nghiêm khắc, nếu như bị bắt làm mẫu, tuyệt đối không thể thiếu chuyện bị dạy dỗ. Ai ai cũng sợ chuyện này.

Sơ Tiện thầm nghĩ mình không phải bác sĩ thực tập, dù có chỉ đích danh thế nào cũng không thể tới lượt cô, cô vẫn vô cùng an toàn. Cho nên nghe ông cụ nói muốn kiểm tra, cô không để ý lắm, một mình đứng trong góc, bước chân không nhúc nhích chút nào.

Ai ngờ ông cụ liếc đám người một cái, thoáng cái thấy được một gương mặt quen thuộc. Ông cụ giơ ngón tay chỉ vào Sơ Tiện, ánh mắt sắc bén: "Bệnh nhân tiếp theo, cháu làm!"

Không chút bản lĩnh sao làm được cháu dâu của Phó Thanh Huyền ông đây!

Sơ Tiện: "..."

Sao lại gọi cô rồi? Có phải cô nên đi mua vé số không? Chưa biết chừng còn phất lên sau một đêm.

***

Buổi sáng Phó Chỉ Thực khám bệnh, từ chín giờ sáng đến mười hai giờ. Còn thường ông cụ sẽ ngồi khám, bệnh nhân của ông cụ sẽ không nhiều quá. Không cần biết có phải bệnh nan y hay không, những người này rất thích lao tới chỗ ông cụ như tổ ong, có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh thì yên tâm thoải mái.

Nói cho cùng ba chữ Phó Thanh Huyền này mới là bảng hiệu chân chính của Nhân Hòa Đường nhà bọn họ.

Sáng khám xong, anh định đi thăm cô nhóc Sơ Tiện kia một lát, không biết hôm nay cô đi làm ngày đầu tiên thế nào, có thích ứng được chưa.

Cảm giác từ đàn anh đàn em sang đồng nghiệp khá thoải mái, dù không có việc gì, anh vẫn có thể thấy người. Người vẫn đặt trước mắt mình vẫn an tâm hơn.

Đi ngang qua phòng làm việc của bố già, thấy cửa khép hờ. Anh ngó vừa thăm dò, thấy bố già đang sàng lọc bệnh án trên màn hình vi tính. Giờ đã tan làm rồi còn chưa đi ăn cơm, đúng là kính nghiệp quá mà.

"Đừng có đứng cửa lén lén lút lút, muốn vào thì vào đi." Trong phòng làm việc truyền tới giọng nói trầm thấp lại khàn khàn của bố anh.

Phó Chỉ Thực: "..."

Vốn là anh không có ý định đi vào, thế mà lại bị bố già phát hiện trước.

Phó Chỉ Thực không thể làm gì khác đành cất bước vào phòng làm việc của ông.

Bố già nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, thấy Phó Chỉ Thực đi vào cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng dặn dò: "Đợi chỗ ông nội con xong, con đưa ông về."

Phó Chỉ Thực: "..."

Anh đã biết bố gọi mình vào rõ ràng là không có chuyện gì tốt cả.

"Sao bố không đưa?" Phó Chỉ Thực nhìn sang bàn làm việc, thấy rõ nhất là một chiếc túi giấy của Hòa Ký lẳng lặng dựng một góc của bàn làm việc.

Không ngờ hôm nay bố già còn rảnh rang nhàn nhã, sáng sớm còn chạy đi mua bữa sáng của Hòa Ký.

Phó Văn Hòa đỡ kính, nói chậm rãi: "Bố và ông bát tự không hợp, ngày nào cũng bị mắng, bố không muốn khiến ông khó chịu."

Phó Chỉ Thực tức giận nói: "Con với bố người nửa cân, người tám lạng, lúc nào ông bỏ qua cho con đâu?"

Niềm yêu thích trọn đời của ông cụ chính là dạy dỗ con trai và cháu trai. Không dạy được con trai thì đi dạy cháu trai. Ngược lại cũng thế. Nhiều năm qua rồi, hai bố con này không sao sống yên ổn.

Có một dạo, Phó Chỉ Thực còn nghi ngờ bố sinh anh ra chỉ vì chuyển sự chú ý của ông nội, thay ông chịu dạy bảo.

Phó Văn Hòa thoáng suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Vậy cứ để tài xế đưa ông đi là được."

Phó Chỉ Thực gật đầu phụ họa: "Như vậy thì ai cũng thoải mái."

Hai bố con cứ thế nhanh chóng đạt được giao hẹn.

"Sáng ra bố đã chạy tới Hòa Ký mua đồ ăn sáng à? Thế mà không biết mua cho con một phần." Người này lại nghiêm túc mở mắt nói bừa, rõ ràng sáng sớm chính anh đã tới Hòa Ký.

Thật ra cũng không phải anh không mang bữa sáng cho bố, mà thật sự nhiều người xếp hàng quá, đến lượt anh chỉ còn dư lại một suất bánh mì đậu đỏ, bố lại không thích ăn mấy loại khác, chỉ thích ăn bánh mì đậu đỏ này.

Bố và Sơ Tiện, cán cân trong lòng anh buộc lòng nghiêng về người đằng sau. Người đàn ông này rõ thật là trọng sắc khinh bố thế đó.

Phó Văn Hòa: "Bố nào có thời gian rảnh đó, là cô bé mới tới ở khoa đưa cho bố. Biết bố thích ăn bánh mì đậu đỏ của Hòa Ký, hôm nay ngày đầu tiên đi làm đã chuẩn bị trước. Đúng là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện!"

Bố già nói xong còn nở nụ cười vui vẻ phấn khởi.

Phó Chỉ Thực: "..."

Được lắm, làm chuyện mượn hoa dâng phật này quá lưu loát!

Phó Chỉ Thực đột nhiên cảm thấy đầu gối mình đau nhức khó tả. Vì để giành được một suất bánh mì đậu đỏ của Hòa Ký cho cô gái, anh đã xếp hàng gần một tiếng đồng hồ đó!

Kết quả đồ ngon lại vào hết bụng bố già! Anh quá buồn rầu!

Phó Chỉ Thực quay đầu đi thẳng.

"Sao đã đi rồi? Không ngồi thêm lúc nữa?" Sau lưng truyền tới giọng của bố già.

Ngồi cái lông, sao anh có thể ngồi yên!

"Tìm người tính sổ!" Người đàn ông trẻ tuổi nói với giọng lạnh như băng, giống như muốn làm nổ cả phòng làm việc.

- --

Phó Chỉ Thực vào khoa tìm một vòng mà không thấy người. Hỏi những bác sĩ khác thì người ta nói sáng nay Sơ Tiện đã tới khoa Châm cứu.

Lại vội vàng chạy tới khoa châm cứu, nhưng anh lại nghe được người ta nói cô nhóc này đang ở căn tin nhân viên.

Chạy tới nhìn thử, giỏi lắm, cô nhóc này đang ăn cơm cùng ông nội.

Một già một trẻ vừa cười vừa nói, nói chuyện có vẻ rất khoái trá.

Cảnh trước mắt này thật kỳ diệu khó hiểu, Phó Chỉ Thực đột nhiên có chút không hiểu thế giới này nữa rồi.

***

Nói thật, đối với toàn bộ sự việc xảy ra sáng nay, Sơ Tiện cũng vô cùng ngơ ngác.

Đứng vây quanh xem ông cụ Phó châm cứu, lại bị ông cụ chỉ đích danh, trở thành mẫu trước mặt nhiều người như vậy.

May mà lúc đi học, cô đã học được chút ít, không có chơi bời ăn uống nằm chờ chết, nếu không chắc chắn sẽ xấu mặt trước mặt mọi người, bị người trong nghề chế giễu tơi tả quá.

Sau đó cô bị ông cụ sai bảo tới trưa, thành trợ thủ.

Đợi đến khi khám bệnh buổi sáng kết thúc, cô đã bị ông cụ kéo đến căn tin nhân viên ăn cơm rồi.

Sơ Tiện đã có thể đoán trước được những đồng nghiệp kia trong bệnh viện sẽ đồn đại cô ra sao. Chim sẻ nhỏ ngày đầu tiên đi làm đã được ông lớn trong ngành rủ đi dùng cơm, ai cũng sẽ cho rằng cô là người có quan hệ, đi cửa sau rồi.

Bên ngoài đồn ông cụ Phó nghiêm khắc, ăn nói có ý tứ. Phó Chỉ Thực cũng luôn nói rằng ông nội anh yêu cầu anh nghiêm khắc, luôn dạy bảo anh. Nhưng thực tế ông cụ đối xử với Sơ Tiện cực kỳ thân thiết, hiền hòa, không hề lên mặt người lớn chút nào.

Trước khi Phó Chỉ Thực tới, một già một trẻ đã trò chuyện từ Đông y tới Tây y nói từ thư pháp tới điện ảnh, rồi lại nói từ tập thể dục tới việc dưỡng sinh.

Ông lão học vấn uyên bác, cái gì cũng biết. Trò chuyện với ông, Sơ Tiện thật sự quá được lợi.

Có điều sau khi Phó Chỉ Thực tới thì lại im bặt, ông cụ lạnh lùng hừ một tiếng, giọng lạnh như băng: "Sao con tới?"

Phó Chỉ Thực cảm nhận được sự ghét bỏ đậm đặc từ lời nói của ông cụ.

"Biết ông không thích gặp con nên đương nhiên con sẽ không tới làm chướng mắt ông." Người đàn ông trẻ tuổi nâng ngón tay chỉ vào Sơ Tiện: "Con đến tìm em ấy."

Sơ Tiện: "..."

"Không thấy ông đang nói chuyện với con bé sao? Có chuyện gì với con chứ?"

Phó Chỉ Thực: "..."

Cho nên hiện tại ông cụ đã ghét bỏ anh vậy sao?

Sơ Tiện ngẩng đầu nhìn anh, giòn giã hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Phó Chỉ Thực ngồi xuống bên cạnh cô một cách tự nhiên: "Vẫn chưa."

Sơ Tiện: "Vậy thì ăn chung đi."

Ông cụ đấy bát sang bên cạnh, giọng trầm xuống lạnh lùng: "Ông ăn no rồi."

Phó Chỉ Thực: "..."

Nói rồi ông cụ lập tức chống gậy ba toong đi ngay, nhìn dáng vẻ là không muốn ở thêm một chút nào.

Phó Chỉ Thực tới căn tin gọi hai món mặn, ngồng tỏi xào mực, thịt om trứng cút. Ông cụ dưỡng sinh nên cả bàn thức ăn toàn canh suông nước luộc, không thấy chút mỡ nào, nhưng anh không ăn được.

Thật ra Sơ Tiện đã ăn xong rồi nhưng vì ngồi cùng Phó Chỉ Thực, cô không để đũa xuống, gạt bừa mấy cái trong chén.

Cô gái để tóc ngắn ngang tai, quá ngắn, không buộc được lên, chỉ có thể để thả. Cô hơi cúi đầu ăn cơm, mấy lọn tóc nhỏ vụn tự nhiên rơi xuống, che khuất tầm mắt. Cô vội vàng đưa tay vén lên, gạt ra sau tai, lộ ra đôi tai trắng nõn, xinh xắn.

Rõ ràng là động tác rất bình thường nhưng có lẽ do tình cảm trong lòng anh thay đổi nên trong mắt anh lại có vẻ quyến rũ khác biệt.

Trước kia anh cứ cảm thấy cô nhóc Sơ Tiện này bình thường, chưa từng ngắm cô kỹ lưỡng. Hôm nay nhìn kỹ, anh mới phát hiện cô gái này không hề bình thường chút nào, khuôn mặt trẻ con ăn gian tuổi lại ưa nhìn, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

"Đàn anh, anh đến tìm em có chuyện gì thế?" Cô yên lặng ngồi cùng anh ăn cơm một lúc, lúc này mới nhớ đến người này đặc biệt tìm cô có việc.

Người đàn ông khẽ ngẩng đầu, mỉm cười khẽ với cô, nhẹ nhàng hỏi: "Bữa sáng ăn ngon không?"

Sơ Tiện: "..."

Tay Sơ Tiện cầm đũa suýt chút nữa run lên, tim đập hẫng nửa nhịp. Cô bình tĩnh lại, nhỏ nhẹ trả lời: "Ngon."

Anh lẳng lặng nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô: "Ngon thế nào vậy? Miêu tả chút."

Sơ Tiện: "..."

"Bánh mì đậu đỏ... bánh mì đậu đỏ mềm xốp.. hương mứt đậu đỏ ngọt ngào... ừm ngon... rất ngon... em thích..."

Người đàn ông không hề cắt ngang lời cô, yên lặng nghe.

Anh mắt điềm đạm dịu dàng rõ ràng như vậy, Sơ Tiện bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, trong lòng cuống cuồng lo lắng.

Anh hơi hạ khóe miệng: "Tiếp tục."

"Bánh cheese xoài cũng ngon... em thích...." Càng căng thẳng thì lời nói càng chậm chạp.

Cái miệng đáng chết này, không thể nói chuyện đàng hoàng tí được à?

Sơ Tiện hận không thể vả miệng mình một cái, cực kỳ ảo não!

"Tiếp tục." Từ đầu tới cuối người này vẫn duy trì dáng vẻ thong dong nhàn nhã.

"Ngon mà, em nói thật." Cuối cùng Sơ Tiện chịu thua, nản lòng nói: "Thực ra em chưa ăn bánh mì, bị trưởng khoa Phó lấy đi ăn rồi."

Con người cô trời sinh không biết nói dối, nói dối một lúc là mồm miệng đã kẹt, đến lời cũng nói không trôi chảy.

"Đàn anh, em giải thích đã, em cũng không muốn mượn hoa dâng phật đâu! Không phải em chủ động đưa cho trưởng khoa, là chú ấy hỏi em lấy. Chú ấy tưởng rằng bánh mì đó là em mang cho mình, em cũng đâu thể nói ngược lại chú ấy đâu?" Sơ Tiện vội vàng chứng minh trong sạch cho mình.

Anh thích nhìn dáng vẻ cô luống cuống chân tay giải thích với anh, cực kỳ đáng yêu.

"Hỏi em lấy là em để cho lấy?"

"Nếu không thì sao ạ?" Cô chỉ là người mới thôi!

"Đối với vài yêu cầu không hợp lý của cấp trên, em có quyền từ chối."

Đây chính là bố anh đó!

"Sau này đồ anh cho em không được cho người khác ăn."

"Trưởng khoa Phó cũng không được à?"

"Không được."

Sơ Tiện: "..."

"Được rồi, ăn cơm đi." Dù sao cũng chỉ là một túi bánh mì, Phó Chỉ Thực không định hỏi hay trách tội, chẳng qua là trêu chọc đàn em ngốc nghếch của anh chút thôi.

Cô đàn em ngốc nghếch, suy nghĩ đơn thuần, dễ dàng bị người khác chòng ghẹo. Anh còn chưa nói được mấy câu, cô đã lộ tẩy rồi.

"Đàn anh, có phải anh đã biết trước rồi hay không?" Thấy người này nhanh chóng kết thúc đề tài, tập trung ăn cơm. Sơ Tiện mới chậm chạp ý thức được chắc chắn người này đã biết bánh mì bị trưởng khoa Phó ăn từ trước rồi, chỉ chờ cô chủ động thừa nhận thôi.

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng thoải mái vui vẻ: "Vẫn không quá ngốc."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện suýt chút nữa hất bàn, người này bụng dạ quá đen tối rồi!

- --

Sơ Tiện cảm thấy hôm nay Phó Chỉ Thực vô cùng kì lạ, đầu tiên là đưa đồ ăn sáng cho cô, tan làm lại chủ động nói đưa cô về nhà. Cô sợ đó! Trái tim nhỏ bé đập thình thịch, thực sự chịu không nổi.

Hơn nữa mấy chuyện này còn chưa đủ, anh còn muốn mời cô ăn cơm.

Đối với việc này, lý do của đàn anh Phó là: Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, chúc mừng em.

Ngày đầu tiên cô đi làm là chuyện tốt không sai, nhưng cũng đâu cần gióng trống khua chiêng chúc mừng vậy chứ?

Hai người tới một nhà hàng bên sông Lãng, phong cách trang trí kiểu cổ xưa, rất thích hợp cho người yêu hẹn hò, bạn bè tụ tập.

Nhà hàng này chủ yếu làm đồ ăn theo phong cách Hàng Bang*, đồ ăn thanh đạm, cao hơn giá thị trường rất nhiều, hơn phân nửa tiền là vì phong cảnh của sông Lãng.

*Hàng Bang là một bộ phận tạo thành của ẩm thực Chiết Giang, là trường phái quan trọng trong ẩm thực Chiết Giang, cùng với ẩm thực Ninh Ba, Ôn Châu, Thiệu Hưng tạo thành từ điển món ăn truyền thống Chiết Giang. Ẩm thực Hàng Bang lấy vị mặn làm chủ, có vị ngòn ngọt, đặc trưng là tính "thanh đạm". Món ăn đặc sắc gồm có cá chua Tây Hồ, thịt Đông Pha, tôm Long Tỉnh, vịt già om măng khô, bát bảo đậu hũ các loại.

Bốn mặn một canh, chủ quán còn đưa thêm một phần bánh táo đỏ.

Thời gian trước tiết Đại Tuyết, món bánh táo đỏ bắt đầu nổi rầm rộ ở địa phương. Trong vòng một ngày, bánh táo đỏ ở các cửa hàng lớn đều bị giành mua không còn miếng nào.

Không ngờ trend này vẫn còn chưa hết.

Bánh táo đỏ này xốp xốp mềm mại, mứt táo ngọt dính, vị rất ngon. Sơ Tiện ăn liền hai miếng.

Lúc trả tiền, Phó Chỉ Thực cố ý bảo phục vụ gói một phần bánh táo đỏ về cho Sơ Tiện làm bữa khuya.

Sơ Tiện nhét bánh táo đỏ vào trong cặp sách.

Thời gian còn sớm, vừa hay bên cạnh có chợ hoa điểu*. Phó Chỉ Thực lấy lý do mua cây rủ Sơ Tiện đi lang thang trong chợ hoa điểu.

*Chợ hoa điểu chỉ những chợ chuyên bán sinh vật cảnh, rất phổ biến ở Trung Quốc.

Chợ hoa điểu này là chợ sinh vật cảnh lớn nhất Thanh Lăng, cửa hiệu mọc lên san sát, sinh vật cảnh đa dạng chủng loại, ngày nào cũng có rất nhiều khách vây quanh.

Điều hòa trung tâm trong chợ bật đủ, hơi ấm lan ra xung quanh. Sơ Tiện đi chưa được vài bước đã cảm nhận được độ ấm, vội vàng cởi áo khoác dài ra, vắt trên tay.

"Đưa anh đi." Phó Chỉ Thực đưa tay cầm lấy áo khoác dài của cô.

Sơ Tiện thảng thốt: "Đàn anh, em có thể tự cầm được."

Một chiếc áo không nặng bao nhiêu cả.

Phó Chỉ Thực: "Không khác nhau là mấy."

Sơ Tiện: "Đàn anh, anh muốn mua cây gì?"

Đi dạo liên tục mấy cửa hàng cũng chưa thấy người đàn ông này lựa một hai cây nào, không phải anh nói đến mua cây sao?

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng tỉnh bơ: "Vẫn chưa muốn mua gì, đi dạo lúc nữa rồi nói."

Sơ Tiện: "..."

"Em có trồng cây không?"

Sơ Tiện lắc đầu, thật thà nói: "Em không kiên nhẫn, ngay cả trồng cây xương rồng cũng không sống nổi."

Chợ hoa điểu tổng cộng chia thành ba tầng, tầng một, tầng hai là hoa, tầng ba là chim. Thang cuốn tự động nối liền lên xuống.

Đi dạo hai tầng xong vẫn chưa thấy Phó Chỉ Thực mua một chậu cây nào. Sơ Tiện không khỏi nghi ngờ người này có tới mua cây thật sao?

Đi ngang qua một cửa hàng hoa, hoa hồng trắng nở đẹp đẽ nhất. Hai cô gái đứng đó chọn kỹ lưỡng.

Bà chủ là một phụ nữ trung niên nhiệt tình, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: "Xem thử chút đi."

Hoa Phó Chỉ Thực nhìn chính là những bông hồng trắng kia.

"Gói giúp cháu một bó hồng trắng."

Bà chủ cười toe toét: "Được!"

Sơ Tiện không hiểu vì sao anh đột nhiên mua hoa. Muốn tặng ai à? Tặng ai nhỉ?

Có thể tặng hoa hồng cho người ta, chắc hẳn là phái nữ có quan hệ rất tốt nhỉ?

Bà chủ hành động nhanh nhẹn, hai ba phút đã gói xong một bó hồng trắng. Bó hoa xinh đẹp ướt át, thật sự vô cùng đẹp.

Phó Chỉ Thực quét mã trả tiền, đặt bó hoa hồng kia vào trong lòng Sơ Tiện: "Cho em."

Sơ Tiện: "..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tiện Tiện: "Đàn anh, anh muốn mua cây gì?"

Anh già Phó: "Muốn mua hoa hồng tặng em."

Tiện Tiện: "..."

Ha ha ha ha ha ha.

Đàn anh Phó của chúng ta đúng là quá đỉnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi