PHỒN CHI CHI TRUNG

"Tặng... tặng em?" Sơ Tiện thừa nhận cô thật sự bị dọa, thoáng chốc miệng như bị tróc vảy vậy.

Cô đúng là cực kỳ không có tiền đồ, chỉ cần căng thẳng chút hoặc bị giật mình sẽ dễ bị cà lăm.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ Phó Chỉ Thực sẽ mua hoa tặng cho mình. Chuyện này cô cũng không dám nghĩ tới.

Người đàn anh mặt không đỏ, tim không đập nhanh, trịnh trọng nói bậy nói bạ: "Chúc mừng em ngày đầu tiên đi làm."

Sơ Tiện: "..."

Tại sao lại là lý do này? Đối với anh, việc cô đi làm có quan trọng vậy không? Có cần phải chúc mừng cô liên tiếp như thế không?

Sơ Tiện cảm thấy bó hoa hồng bỏng tay nhưng không dám vứt, chỉ đành ngây ngẩn ôm vào trong lòng.

Để trong khoảng cách gần, hương hoa xộc vào mũi, quẩn quanh hơi thở của cô.

Hương hoa hồng rất thơm, cô vừa ngửi, lục phủ ngũ tạng cũng dễ chịu.

Thảo nào nhiều người thích hoa hồng như vậy. Vì phần hương hoa này, cô không nỡ vứt bó hoa hồng đi.

Mua hoa hồng xong, Phó Chỉ Thực hài lòng nhếch khóe miệng: "Đưa em về nhà."

Sơ Tiện: "..."

"Cứ thế này về nhà ạ?" Sơ Tiện càng ngây ngẩn hơn.

Người đàn ông cong môi cười: "Em còn muốn đi dạo nữa à?"

Sơ Tiện: "Đàn anh, không phải anh muốn mua cây sao?"

Thế này có khác gì không mua đâu! Phải về tay không đó à?

Anh dửng dưng nói: "Không thấy thích, lần sau rồi mua."

Sơ Tiện: "..."

Chợ hoa điểu lớn như vậy mà không tìm được cây anh thích, rốt cuộc người này muốn mua cái gì chứ?

Phó Chỉ Thực đậu xe trong bãi đậu xe ngoài trời ở cửa sau của chợ hoa điểu.

Hai người đi từ cửa sau ra ngoài. Phó Chỉ Thực đi lấy xe, Sơ Tiện không muốn đi bộ nên đứng tại chỗ chờ anh.

Bóng đêm bao trùm cả thành phố, ánh trăng rửa trôi đi toàn bộ, tầng mây trong trẻo thanh khiết.

Cửa sau của chợ hoa điểu nối liền với con đường dành cho người đi bộ, cửa hàng hai bên đèn điện sáng choang. Người trên đường đi tới đi lui, vừa ra đã thấy khói lửa nhân gian khác biệt.

Phó Chỉ Thực lái xe tới đây, thông qua kính chắn gió, anh thấy cô gái ôm một bó hồng trắng đứng ở cửa. Cô chìm trong khói lửa nhân gian, gương mặt sạch sẽ, mái tóc ngắn đen nhánh che đi nửa cần cổ trắng nõn, có chút ánh sáng vương trên đó, vụn vặt mong manh.

Cô không mặc áo khoác dài, áo khoác ở chỗ anh, chỉ mặc một chiếc áo len màu tím khoai môn, áo rộng nhưng lại khá vừa người. Chỉ là tay áo rất dài, cô xắn lên một đoạn lớn lộ ra đôi cổ tay trắng nõn gầy gò.

Trên đỉnh đầu cô là ngọn đèn hiên, chùm sáng màu chanh ấm áp chằng chịt trăm mối, ánh sáng nửa mờ nửa tỏ thành công nhuộm lên chiếc áo len và váy trắng trên người cô tạo thành quầng vàng nhẹ ấm áp.

Bó hoa hồng trắng trong lòng kia làm nổi bật gương mặt xinh đẹp ưa nhìn, ánh mắt trong trẻo sáng rực.

Anh cũng biết hoa hồng trắng này phù hợp với cô.

Cảnh này đánh vào thị giác anh cực kỳ mãnh liệt, anh không nỡ phá vỡ nó, một lúc lâu vẫn chưa lái xe qua.

Người qua lại chợ hoa điểu nhiều, lúc nào cũng có ăn mày ăn xin ở cửa. Bảo vệ chặn suốt ngày, nhưng cũng không thể chặn được tất cả.

Rất nhiều người còn làm nghề ăn xin nhằm tiêu thụ lòng thông cảm của người đi đường. Hiện nay rất nhiều người đã không tin tưởng những người ăn mày này nữa.

Phó Chỉ Thực thấy một người phụ nữ cao tuổi, quần áo lam lũ, đầu rối bù mặt bẩn thỉu, còng lưng, khấp khểnh đi về phía Sơ Tiện, giơ tay về phía cô.

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, năm ngón tay nứt nẻ, lòng bàn tay đen thui, dơ bẩn, xấu xí không chịu nổi. Rõ ràng Sơ Tiện bị dọa sợ hết hồn.

Chỉ trong chốc lát, cô gái tháo cặp sách xuống, cúi đầu lấy ra một hộp bánh táo đỏ trong balo rồi chuyền tay sang cho bà lão, còn rút một đóa hồng trắng trong lòng tặng cho bà.

Cô cười vui vẻ lại chữa lành, có thể so với đống lửa ấm áp trong đêm đông, có thể tan rã trời cực lạnh; cũng giống như ánh trăng rải đầy đất, có thể chiếu sáng lòng người.

Bà lão run rẩy nhận lấy đóa hoa hồng trắng kia, ôm lấy nụ hoa sắp nở nhưng vẫn đẹp đẽ không gì sánh bằng.

Cách kính chắn gió, Phó Chỉ Thực cũng chỉ có thể thấy trong mắt bà lão thoáng có ánh nước.

Có người bố thí cho bà tiền, có người cho bà đồ ăn, có lẽ Sơ Tiện là người đầu tiên tặng cho bà hoa hồng.

Phó Chỉ Thực cứ luôn cảm thấy cô gái này bình thường, là bởi vì trên người cô có hình ảnh thu nhỏ của chúng sinh.

Nhưng thực tế, cô không hề bình thường chút nào. Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã bị trái tim mềm mại của cô làm cảm động.

- --

Sợ mẹ thấy hoa sẽ hỏi linh tinh các kiểu, Sơ Tiện cố tình giấu hoa vào trong cặp mang về. Cũng may cặp sách của cô đủ lớn, có thể chứa đủ. Nếu không mang một bó hoa hồng trắng như thế về nhà cũng khó.

Sự thật chứng minh là cô lo nhiều rồi. Bà Triệu vốn không ở nhà, chú Hạ cũng không. Trong nhà chỉ có một mình em trai Hạ Minh Đàm.

Thằng bé vừa làm xong bài tập xuống lầu, bụng trống không, đang chuẩn bị lục tủ lạnh tìm đồ ăn.

"Chị, em đói quá!" Thằng bé xoa chiếc bụng bằng phẳng, vừa thấy Sơ Tiện đã làm nũng với cô.

"Dì Chu đâu?" Sơ Tiện lướt một vòng phòng khách cũng không thấy bảo mẫu dì Chu đâu.

Hạ Minh Đàm: "Cháu trai dì Chu sốt, bà ấy đưa cháu trai đi viện rồi."

Dì Chu không có ở đây, hai chị em chỉ đành gọi đồ ăn bên ngoài.

Sơ Tiện đặt đồ ăn trên điện thoại.

Chưa tới mười phút đã có shipper tới ấn chuông cửa.

Nhanh vậy à?

Sơ Tiện khó hiểu, vội vàng chạy ra ngoài lấy đồ ăn đặt.

Shipper đứng trước cửa, giao cho Sơ Tiện một hộp đồ ăn qua cánh cửa sắt.

Cô mở túi đựng hộp ra, phát hiện bên trong là một hộp bánh táo đỏ.

Hạ Minh Đàm vui vẻ nói: "Chị, chị đặt bánh táo đỏ à? Em thích lắm!"

Gần như trong lúc đó, điện thoại cô rung lên vài cái, có một tin nhắn Wechat.

Phó Chỉ Thực: [Ăn nhân lúc còn nóng.]

Sơ Tiện:...

Sơ Tiện: Đàn anh, anh chắc chắn là vật cản lớn nhất trên con đường giảm cân của em.

So với bánh táo đỏ, bó hoa hồng kia rõ ràng làm Sơ Tiện lo âu hơn, khiến cô gần như cả đêm ngủ không ngon.

Rốt cuộc là người này tặng hoa cho cô là có ý gì đây?

***

Sơ Tiện liên tục nhận bữa sáng của Phó Chỉ Thực trong một tuần. Bánh mì, sữa bò, sữa đậu nành, pudding, bánh tart trứng, cháo, bánh sầu riêng ngàn lớp... không hề giống nhau, đầy rẫy thể loại.

Người đàn anh Phó này có vẻ như cố tình chặn cô, mỗi ngày đi làm cô đều có thể gặp được anh. Người này vừa gặp không nói lời nào đã trực tiếp đưa cho cô một túi đồ ăn sáng.

Đa số những bữa sáng đó Sơ Tiện không ăn hết, chỉ có thể chia cho đồng nghiệp trong khoa ăn cùng. Mặc dù Phó Chỉ Thực từng bày tỏ rõ ràng quan điểm là bữa sáng anh đưa không thể chia cho người khác nhưng cô thật sự không thể ăn được nhiều như vậy, nếu không chia cho đồng nghiệp thì chỉ có thể ném vào thùng rác, như thế thì lãng phí quá. Thà lãng phí, không bằng phát huy giá trị lớn nhất của đồ ăn.

Người này không chỉ đưa cho cô bữa sáng, mỗi ngày còn kiên trì đưa cô về nhà. Chuyện này khiến Sơ Tiện thật sự khốn khổ vô cùng. Mỗi lần cũng chỉ có thể bảo anh dừng xe ở chỗ cách biệt thự nhà họ Hạ một đoạn, bởi vì cô sợ bị mẹ bắt gặp Phó Chỉ Thực đưa cô về nhà.

Trên phương diện công việc, trưởng khoa Phó phân công Ninh Mông hướng dẫn Sơ Tiện. Tính cách của cô gái Ninh Mông này rất tốt, rất dễ giao lưu. Sau khi hai người quen rồi, Ninh Mông giúp Sơ Tiện rất nhiều.

So với công việc, việc Phó Chỉ Thực tha thiết quan tâm cô mỗi ngày lại khiến cô khốn đốn.

Ngày nào anh cũng nói là mua bữa sáng cho mình rồi nhân tiện mua cho cô một phần, không để cô ăn mà áp lực. Về nhà cũng là thuận đường đưa cô về, không khiến cô phải có gánh nặng nhưng sao cô có thể không có gánh nặng chứ.

Sơ Tiện âm thầm than phiền với bạn thân Thư Ý Hòa, cảm thấy mình rất khổ sở.

Thư Ý Hòa lại cười nói: "Tiện Tiện, nói cậu ngốc cậu còn không tin. Rõ ràng là đàn anh Phó đang theo đuổi cậu, cậu còn ngu ngơ ngốc nghếch chẳng hề hay biết gì."

Sơ Tiện: "..."

"Không thể nào?!" Sơ Tiện bị dọa, không thể tưởng tượng nổi nói: "Làm sao có thể!"

"Nếu như không phải đang theo đuổi cậu, người đàn ông nào chịu tốn công rồi đưa bữa sáng cho cậu, rồi chiều nào tan làm cũng đưa cậu về, nếu anh ấy rảnh rỗi thật thì sao không đưa người khác về đi?" Thư Ý Hòa nói rõ ràng mạch lạc: "Tiện Tiện, trên thế giới này không có nhiều cái thuận đường và trùng hợp thế đâu, nếu như có thì chắc chắn là do đối phương có dụng ý khác."

Sơ Tiện quả thực bị lời nói của Thư Ý Hòa dọa sợ, cả đêm ngủ không ngon.

Nói thật là cô vẫn chưa tin Phó Chỉ Thực sẽ theo đuổi mình. Cô vẫn biết rõ chính mình, một cô gái bình thường như cô, đặt bừa trên đường cũng tìm được một đống, mắt Phó Chỉ Thực không đến nỗi mù vậy đâu.

Tối hôm trước ngủ không ngon, sáng hôm sau Sơ Tiện mang đôi mắt thâm quầng đi làm.

Nhờ dưới mắt Sơ Tiện là mảng quầng thâm trải rộng, Ninh Mông bị dọa sợ hết hồn: "Tiện Tiện, tối qua em đi ăn trộm à?"

Sơ Tiện ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Chị đừng nói nữa, em mất ngủ."

Ninh Mông cười nói: "Có thể mất ngủ chứng minh em còn trẻ, qua vài năm nữa em sẽ chỉ cảm thấy ngủ không đủ, hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng nằm trên giường."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện an ủi mình còn trẻ.

Trước khi vào làm, cô vội vàng vào nhà vệ sinh một chuyến, soi gương đánh thêm chút che khuyết điểm, che đi quầng thâm thảm không nỡ nhìn kia.

Sơ Tiện thầm quyết định hôm nay cô nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Phó Chỉ Thực, bảo anh không cần đưa bữa sáng cho cô nữa, cũng đừng đưa cô về nhà nữa. Hành động khiến người người ta chê trách này tốt nhất là vẫn nên có chừng có mực, nếu không cô thật sự sẽ hiểu lầm.

Nhưng cho đến khi tàn làm cô cũng không gặp được Phó Chỉ Thực.

Hỏi trưởng khoa Phó mới biết hôm nay anh thay ông cụ Phó vào thành phố tham gia hội nghị học thuật.

Sơ Tiện đợi nửa tiếng trong phòng làm việc, đoán chừng hôm nay có lẽ anh không về lại bệnh viện bèn đeo túi về nhà mình.

Chính thức đi làm được một tuần, chiều nào tan làm cũng là Phó Chỉ Thực đưa cô về nhà, cô chưa từng chen lấn vào giờ cao điểm buổi tối.

Bây giờ vừa vào ga tàu cô nhất thời mở mang, giờ cao điểm buổi tối còn kinh khủng hơn buổi sáng, người chen người, giống như từng con cá mòi chen chúc trong cái vại, ngay cả nhúc nhích một chút cũng khó khăn, cảm thấy tình hình này như thể một giây sau toa tàu sẽ bị chen vỡ mất.

Tuyến số 1 là tuyến có lượng khách di chuyển lớn nhất Thanh Lăng, nhất là đoạn từ Hồ Tân tới Yển Sơn, giờ cao điểm cả sáng cả tối đều chưa từng có ngày nào mà không bon chen.

Sơ Tiện rúc ở trong một góc, một tay nắm tay vịn, một tay giữ lấy váy, cố gắng hết sức không để mình có đụng chạm tay chân với người khác. Dẫu sao đầu năm nay nơi nơi đều có yêu râu xanh, vẫn phải đề phòng chút.

Chen lấn trong tàu điện ngầm mệt mỏi như vậy, lúc này Sơ Tiện mới nhớ đến điểm tốt của Phó Chỉ Thực. Ngồi xe riêng của anh về nhà, khỏi phải chen lấn người, còn có hệ thống sưởi và được cung cấp đồ ăn ngon, thật đúng là đừng nên quá thoải mái.

Hôm sau cũng không nhận bữa sáng trời ban tự nhiên của Phó Chỉ Thực.

Biết anh đưa bữa sáng cho mình, mấy hôm nay Sơ Tiện đều không ăn ở nhà. Để bụng rỗng tới bệnh viện còn có thể ăn thêm chút đồ ăn ngon.

Sơ Tiện ăn ké được hai lát sandwich của Ninh Mông, so với bánh mì đậu đỏ của Hòa Ký, lát sandwich này vừa khô vừa cứng, vị thì giống như nhai sáp. Cô uống nước cam, nhưng ăn mãi không được nửa miếng.

Cô sai rồi, cô thật sự không nên chê bánh mì của Phó Chỉ Thực. Bánh mì đậu đỏ của Hòa Ký đúng là mỹ vị nhân gian, ngon muốn khóc.

Cả ngày hôm nay cũng không thấy Phó Chỉ Thực.

Sơ Tiện bận bịu từ sáng tới tối, cũng không nhận được tin nhắn Wechat nào.

Không muốn chen lấn trên tàu điện ngầm, chạng vạng tối tan làm cô thuê một chiếc xe đạp điện công cộng về nhà.

Cái cảm giác mùa đông lạnh đạp xe đạp điện cũng khá "đã", không thiếu chút nữa làm cô lạnh cóng rồi.

Cô thật sự cảm thấy đầu mình bị cửa kẹp, lại có thể đạp xe điện công công đi về nhà vào mùa đông.

Liên tiếp mấy ngày không gặp Phó Chỉ Thực, trong lòng Sơ Tiện có cảm giác khó tả, cứ cảm thấy vắng vẻ. Ban ngày ở bệnh viện thì vẫn khá ổn, bởi vì trong tay còn việc, bận rộn sẽ không cảm thấy gì. Chỉ khi nào tan làm về nhà, một mình cô độc, trong lúc về đó sẽ trở nên cực kỳ giày vò. Điện thoại không muốn nghịch, trò chơi không muốn chơi, ti vi lại càng không muốn lướt. Bất kể làm cái gì cũng không thoải mái, bất cứ chuyện gì cũng không có hứng thú nổi.

Trái tim thấp thỏm không yên, cứ cảm thấy thiếu cái gì, không chân thực.

- --

Buổi tối cô hẹn với bạn thân Thư Ý Hòa cùng đi xem phim rạp.

Phim hài mới công chiếu, cũng là bộ phim điện ảnh yêu nước do diễn viên hài Tưởng Vân Nam và tiểu hoa lưu lượng đang ăn khách Nhậm Triều Ca cùng diễn, nghe đồn đánh giá khá ổn.

Thư Ý Hòa là fan hâm mộ của Tưởng Vân Nam, mỗi bộ phim của thầy Tưởng cô ấy đều cống hiến vé xem phim. Sơ Tiện đi cùng với bạn thân cho hết thời gian.

Bộ phim hài thật, toàn bộ phòng chiếu phim đều ngập tràn tiếng cười mê mẩn, mãi không dừng.

Đáng tiếc Sơ Tiện lại hoàn toàn không xem. Đợi đến khi bộ phim kết thúc, cô cũng không biết rõ bộ phim kể về câu chuyện như thế nào.

Thư Ý Hòa nhận ra trạng thái của cô không ổn, tưởng rằng cô khó chịu bèn vội vàng ân cần hỏi: "Tiện Tiện, cậu sao thế? Ốm rồi à?"

Sơ Tiện lắc đầu: "Tớ không sao."

Thư Ý Hòa: "Nhìn cái vẻ mất hồn mất vía của cậu, tớ còn tưởng cậu bị ốm."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện chợt giật mình, sờ mặt mình, cô mất hồn mất vía rõ ràng vậy sao?

Cô nói chuyện với bạn thân tình hình gần đây của mình: "Tớ không hứng thú nổi, cũng chẳng muốn làm gì."

Cô chủ Thư gật gù đắc ý, dùng một lời vạch trần huyền cơ: "Bổn đại tiên bấm ngón tay tính toán, tâm bệnh thì cần tâm dược chữa, thí chủ, ngài như vậy là đang mắc bệnh tương tư, thấy người yêu tự nhiên thuốc đến hết bệnh."

Sơ Tiện: "..."

Vốn còn muốn đi Intime* dạo một lúc, thấy Sơ Tiện thất thần như vậy, hai người đành trở về.

*Intime: Chuỗi cửa hàng bách hóa Trung Quốc

Mấy đóa hồng trắng trên tủ đầu giường kia kiên trì được một tuần, hôm nay đã bắt đầu tàn lụi, ủ rũ, héo kinh khủng.

Một bó hồng trắng to như vậy, đêm đó sau khi ôm về nhà, Sơ Tiện lập tức tìm mấy bình hoa để cắm chúng nó lên, chia ra đặt ở các góc của phòng.

Sáng hôm sau bà Triệu thấy hoa còn hỏi cô một tiếng, hỏi sao cô mua nhiều hoa hồng trắng như vậy.

Sơ Tiện trả lời cho qua chuyện, nói tiệm bán hoa giảm giá mua một tặng một.

Bà Triệu không nghi ngờ cô, nói cho Sơ Tiện biết nhưng tiệm hoa bán giảm giá như thế đều không tươi, bảo cô lần sau mua ít thôi.

Thời gian gần đây Triệu Lan Anh bận tối tăm mặt mày, nào có tâm trạng để ý những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này.

Mấy bông hoa này héo rồi, Sơ Tiện vẫn không nỡ vứt chúng nó đi. Cô định để chúng nó thêm mấy hôm nữa, đến lúc đó làm thành hoa khô giữ lại.

Buổi tối trước khi ngủ cô không nhịn được nhắn Wechat cho Phó Chỉ Thực.

Sơ Tiện: [Đàn anh, hội nghị học thuật còn chưa kết thúc à?]

Yên tĩnh một lát vẫn chưa thấy đối phương trả lời. Cô đoán là anh vẫn đang bận bịu, chưa đọc.

Trước khi ngủ Phó Chỉ Thực gọi video cho cô.

Lúc thấy tên trên màn hình, lòng Sơ Tiện bỗng run lên, cứng đờ tại chỗ.

Cô hoàn toàn không ngờ tới Phó Chỉ Thực sẽ gọi video cho cô vào lúc này.

Cô vừa tắm xong, tóc còn rồi, chưa kịp sấy khô, người lại đang mặc đồ ngủ, dáng vẻ quỷ này sao có thể gọi video với Phó Chỉ Thực chứ.

Cô vội vàng lấy lược trong ngăn kéo bàn trang điểm chải thẳng tóc, sau đó khoác một chiếc áo khoác dày, xác nhận hình tượng mình không vấn đề gì, cô mới dám nhận cuộc gọi video.

Màn hình nhanh chóng xuất hiện gương mặt tuấn tú ưa nhìn của Phó Chỉ Thực, cùng với giọng nói dịu dàng êm tai: "Sao mãi mới nghe máy thế?"

Sơ Tiện bình tĩnh trả lời: "Vừa nãy em ở dưới lầu, không nghe được chuông điện thoại."

Vừa nhận cuộc gọi video, Phó Chỉ Thực thấy màu hồng đầu tiên, giấy dán tường màu hồng, rèm cửa màu hồng, ga trải giường và vỏ chăn màu hồng. Ngay cả quần áo ngủ của cô gái cũng là màu hồng kẻ sọc, từng đường kẻ mảnh ngang trên áo.

Không chỉ thế, đầu cô còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng, lộ ra vầng trán đầy đặn bóng mịn.

Thế này phải là chìm trong biển hồng rồi nhỉ?

Sơ Tiện trong ấn tượng của anh có vẻ không quá thích màu hồng thế này, anh gần như rất ít khi thấy cô mặc màu hồng.

Chẳng lẽ là vì cô mất trí nhớ nên đến cả sở thích cũng thay đổi ư?

Có điều những thứ này không quan trọng.

Sơ Tiện nhìn lướt trên màn hình phát hiện hình như Phó Chỉ Thực đang ở khách sạn, sau lưng là ga giường và vỏ chăn màu trắng đặc trưng của khách sạn. Tủ đầu giường bên cạnh, có một chiếc đèn bàn phục cổ khẽ khàng tản ra quầng sáng ấm áp êm dịu.

"Đàn anh, anh đang đi công tác à?"

"Ừ." Phó Chỉ Thực nhẹ nhàng nói với cô: "Đi công tác ở Hoành Tang, bên này có chút việc phải xử lý."

Đã tới Hoành Tang nhanh như vậy, thảo nào hôm nay không tới bệnh viện làm việc.

"Vậy lúc nào anh về?"

"Có lẽ phải hai ba ngày nữa." Phó Chỉ Thực khẽ mỉm cười, trêu cô: "Em muốn anh về sớm hơn chút à?"

Sơ Tiện: "..."

Muốn cô trả lời câu này thế nào?

Người này chỉ đơn thuần muốn trêu cô, cũng không mong chờ cô trả lời, biết da mặt cô gái này mỏng, chắc chắn là không biết trả lời thế nào rồi.

Anh cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ về sớm chút."

Sơ Tiện: "..."

Sao nghe lời này giống như đang tự lẩm bẩm vậy.

Đôi tai thỏ của Sơ Tiện cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Phó Chỉ Thực. Anh cứ luôn bị nó thu hút sự chú ý một cách dễ dàng, rất muốn đùa giỡn với hai chiếc tai này, nhiều lúc anh còn không nhịn được cười.

Nhìn kỹ thì phát hiện ở giữa tai thỏ còn đính hai trái tim nhỏ đáng yêu.

Phó Chỉ Thực không khỏi nghĩ đến chiếc ô vịt vàng kia của Sơ Tiện. Quả nhiên con gái chỉ thích những thứ đáng yêu thế này.

Nếu không phải anh hiểu rõ gia cảnh trước kia của cô gái này, suýt chút nữa anh đã cho rằng cô gái này ăn những thứ đáng yêu mà lớn.

Xa bố và bà nội, hiện tại cô sống chung với mẹ, thật là càng ngày càng giống cô công chúa nhỏ.

Lần nữa anh hiểu được có lẽ đối với cô, mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt, hiện tại cô có thể sống cuộc sống không buồn không lo, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

"Anh cười gì thế?" Sơ Tiện không rõ nguyên nhân bèn cúi đầu nhìn thử áo khoác của mình, rõ ràng là không có vấn đề gì mà!

Phó Chỉ Thực đè khóe môi: "Anh vui khi nói chuyện với em."

Sơ Tiện: "..."

Anh đang trêu cô đấy à?

"Thích gì? Anh về mang quà cho em." Phó Chỉ Thực hướng về phía camera, cố gắng hết sức không nhìn tai thỏ của Sơ Tiện.

Đàn ông tặng phụ nữ quà thế này kiểu gì cũng có vẻ mập mờ. Sơ Tiện rõ ràng không dám nhận.

"Đàn anh, em không thiếu gì cả." Đây rõ ràng là lời từ chối khéo léo.

Nhưng anh lại tỏ vẻ nghe không hiểu, nói tự nhiên: "Trước kia còn nợ em món quà sinh nhật, lần này bù một thể."

Giao thừa năm ấy cũng là sinh nhật hai mươi tư tuổi của Sơ Tiện, anh đã hứa tặng quà sinh nhật cho cô. Lúc ấy cô đang ở quê Vân Mạch, anh ở Thanh Lăng, hai nơi chia cách, đương nhiên không có cách nào tặng quà. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, món quà này đương nhiên cũng bị trì hoãn.

Bây giờ nhớ lại, tặng một thể cho cô luôn.

Có điều rõ ràng Sơ Tiện hoàn toàn không có ấn tượng.

Thật ra thì mất trí nhớ cũng không phải tốt hoàn toàn, cô quên mất những điều đau đớn kìm nén trong quá khứ, đồng thời cũng quên cả những điều tốt đẹp và chân thành kia.

"Bất cứ sự vật nào cũng là một thể hai mặt, khi bạn hưởng thụ ánh mặt trời tươi đẹp thì cũng phải cho phép bóng râm như hình với bóng." - Trích từ trên mạng.

Hai người không trò chuyện nhiều, tùy ý trò chuyện vài câu.

Tắt cuộc gọi video, Sơ Tiện soi gương mới phát hiện ban nãy mình quên không bỏ băng đô ra. Cô đeo chiếc băng đô đáng yêu như vậy gọi video với Phó Chỉ Thực.

Trời ơi, chắc chắc là xấu muốn khóc rồi!

Thảo nào ban nãy anh cứ nhịn cười.

Vì sao người này không nhắc nhở cô chút?

Cô ảo não gảy tai thỏ dài, nhất thời buồn rầu muốn chết.

Gọi video với Phó Chỉ Thực trước khi ngủ, lần nữa vào giấc, tâm trạng Sơ Tiện bình tĩnh, không lo lắng bất an, mất hồn mất vía nữa. Quả nhiên người mình thích có thể tùy ý ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.

Bệnh tương tư không có thuốc nào chữa được, chỉ cần một cuộc điện thoại của người trong lòng.

***

Phó Chỉ Thực ở Hoành Tang tổng cộng ba ngày.

Lần này anh tới là vì việc thuốc thang của Nhân Hòa Đường. Vụ án này từ đầu tới cuối đã kéo dài gần một năm, lúc ấy còn tranh cãi rất nhốn nháo, lần này cuối cùng cũng mở phiên tòa thẩm tra xử lý.

Ông nội không yên tâm nên bảo anh đích thân đi theo dõi.

Luật sư đại diện là luật sư Nam Nhứ của Song Nam, cũng là bạn thân của Phó Tịnh Nhàn. Có người mình trấn giữ, mọi việc chính mình lo liệu, đánh thắng trận hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

Quả nhiên vừa kết thúc thẩm tra, Nhân Hòa Đường thắng lợi hoàn toàn.

Buổi sáng tòa án kết thúc thẩm vấn, buổi chiều Phó Chỉ Thực bay về Thanh Lăng, tranh thủ chọn quà cho cô gái nhỏ trong hai tiếng.

Anh muốn tặng quà đặc biệt, mấy thứ nữ trang vàng bạc, quần áo, trang sức, túi xách các kiểu không khỏi có phần cũ rích, anh chướng mắt. Vả lại Sơ Tiện cũng không thích mấy thứ này.

Lật qua lật lại bản đồ, anh nhất thời không biết đi đâu cho phù hợp. Phó Chỉ Thực bèn xin kinh nghiệm từ Nam Nhứ: "Nam Nhứ, em hay tới Hoành Tang, biết chỗ này có quà lưu niệm nào hay không?"

Nam Nhứ khẽ mỉm cười, mặt lộ vẻ áy náy: "Anh Phó, anh hỏi thế này thật sự là hỏi nhầm người rồi, em thường tới Hoành Tang thì không sai nhưng lần nào tới cũng đều vì vụ án, vội vã tới, vội vàng đi, không quen thuộc với thành phố này chút nào, cùng lắm là biết một cái sân bay và một ga tàu cao tốc. Chuyện này anh phải hỏi luật sư Quý, cô ấy là người gốc Hoành Tang, cô ấy quen thuộc!"

Lần này để đảm bảo kiện chắc thắng không thua, Nam Nhứ đặc biệt kéo đồng nghiệp Quý Hứa Khanh tới trợ oai. Quý Hứa Khanh là người bản địa sinh ra ở Hoành Tang, làm bản đồ địa phương sống, hỏi cô ấy chắc chắn không sai.

Quý Hứa Khanh khẽ cong môi cười, chậm rãi nói: "Anh Phó muốn mua đồ ở Hoành Tang, đương nhiên phải hỏi tôi rồi! Cái gì tôi cũng biết, đảm bảo anh mua được hài lòng. Anh muốn mua cái gì?"

Phó Chỉ Thực nói cho cô ấy biết: "Mấy thứ nhỏ nhỏ, móc chìa khóa, đồ handmade các kiểu."

Quý Hứa Khanh: "Con đường dưới tường thành cũ, người Hoành Tang gọi nó là chợ phiên. Ở đó có rất nhiều cửa hiệu cũ, có rất nhiều người có tay nghề tụ lại ở đó, anh muốn tìm thứ gì nhỏ nhỏ thì cứ đến đó, chắc chắn có thể mua được vừa ý."

Phó Chỉ Thực nói cám ơn với Quý Hứa Khanh, gọi xe riêng chạy thẳng tới chợ phiên.

Nhìn chiếc xe nhỏ chạy băng băng, Quý Hứa Khanh không khỏi cảm thán: "Đàn ông đi công tác còn có lòng mua mấy thứ nhỏ nhỏ, phần lớn là tặng cho con gái. Quý công tử độc thân Thanh Lăng sắp sửa lại ít đi một người. Lúc nào tớ mới có thể gả vào nhà giàu đây!"

Nam Nhứ đưa tay ôm vai đồng nghiệp, dịu dàng an ủi cô ấy: "Cố thêm mấy năm nữa chính cậu cũng thành nhà giàu rồi, còn gả vào nhà giàu gì nữa!"

Quý Hứa Khanh trề môi: "Đại luật sư Nam, đừng nghĩ lừa bà đây bán mạng cho cậu!"

Nam Nhứ: "..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Cái không bình thường nhất của người bình thường chính là phẩm chất hiền lành. Mặc kệ xã hội này đổi thay ra sao, tôi vẫn luôn cảm thấy hiền lành nên là phẩm chất mà một người không được đánh mất nhất.

Chị gái Nam Nhứ của chúng ta chỉ là người qua đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi