Lúc này, cánh cửa văn phòng được đẩy ra: "Cố Mang."
Giọng nam thanh lịch, từng chữ rõ ràng bệnh nghề luật sư.
Cố Mang nhìn sang.
Khương Thận Viễn đi phía trước, trợ lý nữ ở sau lưng cầm một ly cà phê và một ly bưởi mật ong đặt lên bàn trà.
Khương Thận Viễn đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, sải bước tới ngồi xuống đối diện cô: "Gần đây thế nào, không nói một tiếng đã đến Bắc Kinh, định đánh úp bất ngờ à?"
Trong giọng điệu lộ lên vẻ quen thuộc.
Cố Mang nâng ly bưởi mật ong lên uống một ngụm, lạnh nhạt nói: "Chuyện của Kim Dương."
Vẻ mặt Khương Thận Viễn căng thẳng: "Kim Dương làm sao?"
Cố Mang nhấc mí mắt lên, con ngươi đen như hồ sâu lạnh giá nhìn chằm chằm vào anh ấy, ánh mắt rất sắc bén: "Người từng làm hại Kim Dương sắp được thả ra, tôi muốn anh kháng cáo một lần nữa."
Sợi dây căng thẳng trong đầu Khương Thận Viễn lúc này mới được nơi lỏng: "Tôi hiểu ý của cô, đúng lúc phần luật pháp này đã được sửa đổi xong trong năm nay, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa."
Cố Mang gật đầu, thờ ơ nói: "Người đó sống tốt chứ?"
Giọng nói thâm trầm, kỳ dị lại vô lại.
Khương Thận Viễn cười: "Bị cô đánh thành như vậy, lúc vào thì 90 cân, hiện tài còn 50 cân, da bọc xương, tinh thần ngày càng không ổn định, bị dạy dỗ không ít, cô nói người đó sống tốt không?"
Không tốt thì tốt.
Cố Mang khẽ nhếch miệng, kèm theo một chút lạnh lùng tàn nhẫn: "Tôi rất hài lòng với kết quả này."
Khương Thận Viễn cầm ly cà phê, nhớ lại chuyện năm đó, đáy mắt lóe lên hàn quang: "Ở đâu cũng có quy tắc, những kẻ hung ác tàn bạo ra tay với cả người già yếu và phụ nữ trẻ em thì sẽ không có kết cục tốt, anh ta trong tù cũng sẽ không dễ sống."
Cố Mang im lặng.
Sau một hồi im lặng, Khương Thận Viễn nói: "Nói về cô đi, gần đây cô đang làm gì? Tôi nghe nói bố mẹ của cô..."
"Chuyện không may." Cố Mang nói ngắn gọn, không muốn nghe anh ấy tiếp tục hỏi, cô nói luôn: "Tôi đã đưa Cố Tứ đi, Cố Âm thì đến nhà cậu tôi."
Khương Thận Viễn chắc đã đoán được một chút, những người họ hàng đó đều là hạng người cực phẩm, không có lợi thì không dậy sớm.
Nhưng mà anh ấy rất muốn xem, ngày nào đó họ biết được thân phận của Cố Mang, biểu cảm của họ chắc sẽ rất thú vị.
Anh ấy nói: "Gần đây cô đang làm gì?"
"Học hành." Cố Mang nói một cách không mấy quan tâm: "Chuẩn bị thi đại học."
Khương Thận Viễn suýt nữa thì phun cả cà phê ra, không thể tin được: "Cô không sao chứ, đi thi đại học? Nếu cô muốn vào đại học thì nói một câu thôi, tôi trực tiếp đưa cô vào, chuyên ngành luật tốt nhất toàn quốc, cần gì phải vòng vo như vậy?"
Cố Mang cười bắt chéo hai chân, tay chống cằm, từ từ mở miệng: "Tôi muốn vào đại học, còn cần anh tìm giúp?"
Giọng điệu kiêu ngạo và ngông cuồng.
Khương Thận Viễn nghẹn lời, đúng là vậy, chị đại còn cần anh ấy giúp sao.
Cố Mang nhếch một bên mày, cực kỳ tà mị: "Tôi đi học cùng Kim Dương."
Khương Thận Viễn kinh ngạc nhìn cô: "Cô ấy có thể đi học rồi? Không sợ đông người sao? Hồi phục tốt như vậy à?"
Cố Mang gật đầu: "Chuyện này anh đừng quản, việc tôi nhắc đến, anh sắp xếp cho tốt."
"Yên tâm." Khương Thận Viễn nhìn đồng hồ: "Hay là cùng nhau ăn tối?"
"Không cần đâu, tôi chỉ xin nghỉ một ngày, phải quay về trường."
Nói xong cô gái đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, đội lại mũ, ném túi qua sau lưng.