Khương Thận Viễn nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô, cười một cái: "Được rồi, đợi cô thi đại học xong thì tôi sẽ chúc mừng cho cô và Kim Dương."
Cố Mang nhếch mày: "Tôi đi đây."
Đáy mắt anh ấy nhìn theo bóng lưng cô gái rẽ vào góc rời đi, cô đi không nhanh không chậm, bước chân như không màng thế sự.
Một tay Khương Thận Viễn đút túi, đứng ở cửa văn phòng nhìn đến mãn nhãn.
Vừa nguy hiểm vừa khiến người ta mê mẩn.
...
Tiết hai giờ tự học buổi tối, Cố Mang xuất hiện trong lớp học, chỉ còn lại học sinh ở nội trú.
Vừa bước vào lớp, mọi ánh nhìn đều theo sau cô.
Mạnh Kim Dương thấy cô trở lại, ánh mắt sáng lên, nhìn cô ngồi xuống chỗ, cô ấy cẩn thận đi đến bên cạnh.
Cố Mang rất mệt, cô muốn ngủ, Mạnh Kim Dương đến bên cạnh là đã thấy cô lấy tấm đệm ra, đeo tai nghe.
Mạnh Kim Dương ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Mang nằm đối mặt với cô ấy, con ngươi đen khẽ nheo lại, lười biếng lên tiếng: "Ừm?"
Mạnh Kim Dương cũng nằm xuống bàn giống cô, con ngươi đen trắng thuần khiết hơi mở to, nhỏ giọng: "Cố Mang, thứ bảy tuần này họp phụ huynh, chúng ta làm sao đây?"
Bố mẹ Cố Mang đã...
Còn cô, bố mẹ có cũng như không.
Không ai đi họp phụ huynh cho hai người họ.
Cố Mang thờ ơ nói: "Để mình nói với Tịch Tịch một tiếng, chúng ta không tham gia họp phụ huynh."
Mạnh Kim Dương mím môi: "Thực ra hôm nay mình đã nói với cô Tịch rồi, cô ấy nói thứ bảy tuần này còn có Lễ động viên lớp 12, sẽ mời phụ huynh và học sinh cùng ký tên, cô Tịch nói chúng ta cố gắng tìm một người lớn cùng lên sân khấu, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới chúng ta, nhất là mình là người đầu tiên lên sân khấu."
Nghe vậy, Cố Mang mở mắt, đôi mày tinh xảo khẽ nhíu lại, suy nghĩ vài giây rồi khẽ nói: "Mình biết rồi, chuyện này giao cho mình."
Mạnh Kim Dương hơi ngẩn người: "Cậu định làm gì? Thuê người à?"
Cố Mang trực tiếp lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Khương Thận Viễn, ngón tay thờ ơ gõ bàn phím: "Luật sư Khương, cuối tuần phải họp phụ huynh, giúp một chút đi."
...
Khương Thận Viễn đang ở trong một bữa tiệc, điện thoại cá nhân reo lên, anh ấy nói xin lỗi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý đi theo sát anh ấy.
Nhìn thấy tin nhắn của Cố Mang, anh ấy trả lời: "Thứ mấy?"
Cố Mang: "Thứ bảy."
Khương Thận Viễn hỏi trợ lý về lịch trình của mình, dặn dò anh ta dời hết mọi việc vào thứ bảy.
Trả lời Cố Mang: "Tối thứ sáu gặp."
Khương Thận Viễn cúi đầu nhìn điện thoại, anh ấy cũng rất muốn gặp Mạnh Kim Dương, xem cô ấy hồi phục thế nào.
...
Cố Mang xoay điện thoại, đưa cho Mạnh Kim Dương xem lịch sử trò chuyện: "Luật sư Khương sẽ đi họp phụ huynh cho cậu."
Mạnh Kim Dương không ngờ chuyện đơn giản như vậy đã được giải quyết, ngẩn người vài giây, hỏi: "Một mình luật sư Khương đi họp cho cả hai chúng ta à?"
Cố Mang khẽ nhếch miệng, kéo dài giọng: "Ừm, hai người đứng đầu, chỉ một."
Mạnh Kim Dương không nhịn được cười, nhớ lại thành tích của cô, nghi ngờ không hiểu: "Cố Mang, rốt cuộc cậu thi như thế nào? Mình không tin cậu được toàn bộ điểm 0."
Cố Mang buồn ngủ đến mức mắt díp lại: "Viết đại thôi, ai biết xui xẻo đến vậy, không trúng câu nào."
Khóe miệng Mạnh Kim Dương giật giật: "Vậy lần sau cậu chọn toàn C, chắc chắn sẽ không còn điểm 0 nữa."
Cố Mang ừm một tiếng, ngủ thiếp đi.
…
Sáng hôm sau, Mạnh Kim Dương đi lấy đồ ở văn phòng của Tịch Yên, chạm mặt vài nữ sinh của lớp 1.
Có cô gái lần trước đi ăn với Lục Thượng Cẩm xong gặp phải, còn có Cố Âm.