PHƯỢNG HOÀNG HOA

"Thắt dây an toàn". Đại lão bản lại lên tiếng, nhịn không được phải nhếch môi nói chuyện. Nàng phát hiện bộ dáng của Kỷ An đôi khi lại đặc biệt ngốc nghếch, đoán chừng bị người ta đem đi bán cũng không có phản ứng.

Kỷ An cuống quít thắt dây an toàn lại, sau đó thấy Đại lão bản đạp chân ga, đem xe đánh ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo hướng về phía công ty. Di, nàng không phải nói là không có ý định quay lại công ty sao?

Tiêu Ngân Phong vừa thấy nét mặt của Kỷ An liền đoán được nàng suy nghĩ cái gì, ở trong lòng khẽ khinh một tiếng, ta chở ngươi trở về thì không được hay sao? Sợ bộ dáng mơ hồ của người này ở trên đường về bị người ta bắt cóc đem bán, thì cảnh sát sẽ hoài nghi ta đầu tiên. Bất quá, nàng cảm thấy bộ dạng ngơ ngác của Kỷ An để trêu đùa thì rất tốt, ân, rất thú vị, đặc biệt là nét mặt biến hóa vừa rồi, oa, thật tuyệt vời còn trên cả tuyệt vời, tuyệt đối là theo kịp gánh hát Tứ Xuyên thay đổi sắc mặt nha.

Kỷ An cúi đầu ngắm nghía ngón tay của mình, đối với hành động của lão bản có chút lo lắng không yên. Sau đó, nàng quay đầu ra phía cửa sổ nhìn phong cảnh hai bên đường trôi qua. Mỗi lần hít thở, vẫn là mùi nước hoa nhàn nhạt tươi mát, nhưng mà mùi hương này dường như càng ngày càng dễ ngửi hơn.

Có lẽ là không khí trên xe nhàm chán nặng nề quá mức, Tiêu Ngân Phong mở nhạc trong xe, giai điệu bài hát vang lên quanh quẩn trong xe, là bài <Promise Me> của Beverley Craven. Kỷ An đem tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ thu hồi lại, yên lặng lắng nghe âm thanh phát ra từ cái loa, chiếc loa rung rung phát ra từng câu hát, lẳng lặng lắng nghe.

Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tiêu Ngân Phong quay đầu nhìn Kỷ An, liền bắt gặp Kỷ An đang nhìn chằm chằm vào cái loa của ô tô ngẩn người, đôi mắt không giống như lúc trước mông mông lung lung, nhưng cũng không giống như ánh mắt nghiêm túc lúc đang làm việc, mà lại hiện ra một loại tư vị khác mà nàng không thể diễn tả bằng lời, giống như mờ mịt lại giống như trống vắng, giống như là trong tâm hồn có khoảng trống vậy.

Tim Tiêu Ngân Phong như nhảy lên một cái, đập thật nhanh... Đi, nhìn chằm chằm về phía trước, nghĩ nghĩ, thuận tay tắt âm thanh đi.

Kỷ An đưa mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, không hiểu lí do vì sao nàng lại tắt nhạc đi, nhưng người ta là lão bản, còn đây là xe của lão bản, thích mở thích tắt nàng không xen vào.Sau đó thở dài, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Bài hát rất êm tai, chỉ mới nghe được một nửa vậy mà!

Thời điểm lần đầu nghe bài hát này, là nửa đêm ở một nơi xa xăm đi dạo trên một diễn đàn, có người giới thiệu cho nghe, liền thử tìm nghe. Ca khúc thật tịch mịch, ca từ dường như thật sự không biết phải làm sao, ở trong màu đen của màn đêm, càng tăng thêm thương cảm. Buổi tối hôm đó, nàng nghe ca khúc này, ngồi ở bên bệ cửa sổ, đợi bình minh, vốn định chờ ánh mặt trời lại tới, không muốn chờ đợi mưa phùn vào lúc tinh mơ.

Tình yêu giữa người và người thật phức tạp, cũng rất không có tính thuyết phục.

Ngày nào đó, mẹ nàng ở trong phòng khách mở đèn chờ đợi cha về nhà, chờ đợi suốt một đêm, cũng chờ cho đến khi có thỏa thuận li hôn. Nguyên nhân là, không còn yêu. Người cha nàng yêu là một nữ nhân, mà nữ nhân kia còn có con với hắn. Đã trên năm mươi tuổi, cha già kính yêu của nàng thật kiên quyết rời khỏi, thà rằng mất hết tất cả tài sản cũng phải ly hôn.

Nàng suy nghĩ, tình yêu là cái gì?

Năm đó cha nàng thỉnh cầu ông nội đáp ứng cưới mẹ nàng về nhà, trời mưa quỳ ở trong sân suốt một đêm, chỉ lên trời thề không phải nàng thì không cưới. Tình yêu của bọn họ, năm đó đã làm xúc động rất nhiều người, vui buồn lẫn lộn. Trải qua cùng nhau mười mấy năm, ân ân ái ái như keo như sơn. Nhưng, chính là một phần của tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy, vào năm nàng mười tám tuổi đã chấm dứt.

Mẹ nàng thật im lặng khi ký thỏa thuận li hôn kia, cũng không có làm gì để níu kéo, chỉ lẳng lặng nói một câu, "Thì ra tình yêu có thể chiến thắng cái chết, nhưng không có cách nào để chiến thắng thời gian". Đến bây giờ mẹ nàng vẫn còn yêu cha, vẫn đang chờ hắn, nhưng mà, tình yêu là của hai người, một người đi rồi, người khác có thể chờ được đến khi trở về hay sao? Nhưng mẹ nàng vẫn chấp nhất chờ đợi như cũ, nàng nói một phần là do nhớ nhung, một phần cố chấp, biết rõ chờ đợi là vô vọng, nhưng vẫn luyến tiếc buông tay. Mẹ nàng nói cảm ơn cha, cảm ơn cha đã từng có một tình yêu sâu sắc với nàng, cảm ơn cha đã làm cho nàng thương hắn sâu sắc như vậy.

Rồi một năm nọ, Kỷ An cũng yêu, yêu sâu sắc một phong cảnh. Phong cảnh về ánh sáng mặt trời vào buổi sớm chiếu trên tàng cây phượng hoàng hoa! Đó là ánh sáng chọc thủng sự tối tăm vào sáng sớm mang tới hi vọng, như là thiên sứ có cánh mang tới điều tốt đẹp. Nàng trầm mê giữa hình ảnh tốt đẹp được nàng tưởng tượng đó, yêu si mê lưu luyến phượng hoàng hoa, lưu luyến ánh bình minh, cũng giống như mẹ nàng không muốn buông ra. Bởi vì một màn kia, dù chỉ tồn tại trong trí nhớ, nhưng ngay cả khi nhớ lại thôi cũng tốt đẹp như vậy, luyến tiếc phải buông tay, luyến tiếc phải quên.

Kỷ An không nhìn ngoài cửa sổ nữa, thả lỏng thân mình, khẽ dựa vào trên lưng ghế, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ, sau đó nàng lại thấy được ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu trên phượng hoàng hoa, thân ảnh thanh lệ ở dưới tàng cây phượng hoàng hoa. Nữ nhân kia ngửa đầu xem hoa phượng nở, cây nở đầy hoa phượng bay bay trong gió, nàng ta đón gió, nhắm mắt lại, mặc cho hoa rơi trên thân thể nàng. Đột nhiên nữ nhân kia quay đầu lại, Kỷ An nhìn được khuôn mặt rất quen thuộc rõ ràng! Đại lão bản!

Kỷ An cả kinh, bỗng dưng ngồi dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong cảm giác có chút động tĩnh, cũng quay qua... Nhìn về phía Kỷ An, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Trong lòng Kỷ An trống rỗng tránh đi ánh mắt của Tiêu Ngân Phong, đem mặt xoay lại phía bên kia, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thầm than một tiếng, điên rồi! Người kia như thế nào có thể là Đại lão bản! Ngày đó, nữ nhân kia hầu như không có quay đầu lại, mà nàng cũng không có thấy qua mặt nữ nhân kia.

"Làm sao vậy?" Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng hỏi. Nàng đem xe đậu vào trong ven đường, dừng lại.

"Không...... Không có gì". Cũng không biết là do trời nóng hay do chột dạ, trên trán Kỷ An tứa mồ hôi, trái tim đập mạnh đến mức chính bản thân mình còn nghe được tiếng thình thịch. Nàng không dám nhìn Tiêu Ngân Phong, cũng không dám nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể cứng ngắc nhìn chằm chằm về phía trước.

Tay của Tiêu Ngân Phong gác ở trên tay lái, ánh mắt không hề lay chuyển nhìn chằm chằm Kỷ An, cũng không nhúc nhích mà tiếp tục nhìn chằm chằm.

Hồi lâu, Kỷ An bị Tiêu Ngân Phong nhìn chằm chằm tới mức không được tự nhiên, không thể không buông tha, nên thấp giọng đáp một câu, "Thật sự không có gì". Nàng cắn môi, quay đầu lại, giương mắt quay đầu hướng Tiêu Ngân Phong nhìn lại. Đây là lần đầu tiên nàng cùng Tiêu Ngân Phong đối diện, đối mặt gần gũi như vậy, nhưng chỉ được đúng một giây nàng liền chột dạ quay đầu đi chỗ khác. Cặp mắt kia rất sắc rất sáng, giống như muốn đem người ta nhìn thấu, nên nàng cực kì không thích. Kỷ An dựa vào trên ghế, tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, cố gắng hết sức không để ý tới ánh mắt dò xét của Đại lão bản.

Tiêu Ngân Phong nổi giận, chân giẫm vào chân ga, đột nhiên tăng tốc chạy hướng về phía nhà máy sản xuất! Nàng lớn bằng từng này, nhưng chưa từng bị một người coi thường đến thế! Nhưng cái người tên Kỷ An này tới bây giờ quả thực vẫn không để nàng vào trong mắt.

Kỷ An ngồi ở chỗ đó, nhanh chóng bám chặt vào bên dưới ghế ngồi, mà cơ thể vẫn còn bị lắc lư! Nàng chỉ nhìn thấy được hai bên đường xe từng chiếc từng chiếc bị vượt qua, bỏ lại thật xa. Nàng ngồi ở chỗ đó, bị hoảng sợ tới mức đầu óc choáng váng hoa cả cắt, muốn buồn nôn. Uy lực tốc độ của xe thể thao Ferrari cuối cùng nàng cũng được mở mang tầm mắt rồi, liếc nhìn phía đồng hồ một chút, rõ ràng là chạy đến hai trăm. Kỷ An bị dọa đến mức trắng mặt, đường quốc lộ xe qua lại thật nhiều chạy nhanh như vậy làm cái gì, cũng không phải là đang đua xe, mà có đua cũng đừng kéo nàng vào a. Thân mình càng ngày càng lắc lư dữ dội, Kỷ An cảm thấy đầu óc choáng váng như đang ở trên tàu cướp biển, chỉ biết hi vọng cho mau tới nhà máy sản xuất.

Cuối cùng, Kỷ An có cảm giác như mình chết đi sống lại quay về, xe mới đột nhiên thắng lại, ở trước cửa nhà máy sản xuất dừng lại, đang đứng chờ bảo vệ mở cửa ra.

Kỷ An không thể nào cố hơn được nữa, liền nhanh chóng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe vọt tới chỗ ống cống bên cạnh liền nôn ra dữ dội, đem cơm trưa với cả dịch axit của dạ dày toàn bộ nôn ra hết, nôn đến mức thiếu chút nữa nàng khí huyết hư tổn té ngã xuống mặt đất.

Rốt cuộc, sau khi nôn xong, có chút thoải mái, nhưng vẫn còn cảm thấy say xe, sau đó nghe được tiếng động cơ xe vang lên, quay đầu lại chỉ thấy chiếc Ferrari trâu bò màu đỏ của lão bản giống như là vọt vào bên trong chui vào vị trí đậu xe chuyên dụng của Đại lão bản.

Kỷ An khuôn mặt đen lại, bước chân bên thấp bên cao, giống như có cảm giác bước ở trên bông vải cảm thấy như trời đất quay cuồng ào ào, chóng mặt váng đầu bò về văn phòng. Mới vừa bò lên trên, lại vừa vặn không chết mà còn thấy Đại lão bản từ trong thang máy bước ra, khuôn mặt mỉm cười cứng ngắc a, lạnh lẽo tựa như tượng băng ở cực Nam cực Bắc. Đại lão bản ưỡn ngực ngẩng đầu, bước thẳng qua bên người Kỷ An, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn Kỷ An một cái. Kỷ An không như con chó chết rồi đi tới toilet, rửa mặt, súc miệng, sau đó lại dùng một ít nước lạnh ngâm mặt một chút, cuối cùng linh hồn cũng quay lại, sau đó đột nhiên cảm thấy trên vai thiếu thiếu cái gì, quay đầu lại nhìn, nhất thời kêu thầm thành tiếng, "Không xong rồi". Túi xách của nàng để trên xe của Đại lão bản. Nhưng vừa rồi lại làm cho Đại lão bản phát điên, nàng không có can đảm để đi lấy về, vả lại cũng không còn chút khí lực nào.

Đầu óc mê muội lê lết trở lại văn phòng, Kỷ An nằm úp sấp đầu trên bàn làm việc không muốn động đậy.

Mười phút sau có người gõ gõ cái bàn của nàng, "Kỷ An, Tiêu tổng thông báo, ba giờ rưỡi họp, phòng họp số 2, ngươi cũng tham gia". Kỷ An đáp ứng, chìa tay sờ sờ cái lịch bàn để bên cạnh bàn làm việc, nàng muốn nhìn một chút xem có phải là mình nhớ lầm hay không, hôm nay không phải là ngày thứ hai mà là Thứ Sáu Đen Đủi!

"Kỷ An, ngươi không sao chứ?" Người đến thông báo cho nàng còn đứng bên cạnh mà chưa rời đi.

Kỷ An khoát tay, "Không có việc gì". Bỗng nhiên ngẩn ngơ, nghe thanh âm này hình như là của quản lý, nàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là quản lý Kinh Doanh, đang dùng một loại ánh mắt thật khó lường để nhìn nàng chằm chằm. Kỷ An nghiêm mặt lại, nhếch nhếch khóe miệng, lắc lắc đầu nói, "Không có việc gì".

Ba giờ rưỡi đến thật nhanh, Kỷ An chuẩn bị thu thập đồ đạc này nọ để đi đến phòng họp, sau đó đột nhiên phát hiện máy tính xách tay của mình cùng bút viết linh tinh gì đó toàn bộ đều để ở trong túi xách trên xe của Đại lão bản. Nàng lục lọi bàn làm việc không thấy được cuốn sổ ghi chép nào, mà đã đến giờ phải lập tức đi họp. Không có cách nào, Kỷ An đành phải lấy một cây bút chì 2B cùng với một tờ giấy A4 ở cái máy in bên cạnh rồi chạy ào vào phòng họp.

Chỉ nhanh hơn Đại lão bản một bước vào phòng họp, phát hiện có nhân viên cấp cao của công ty cùng với quản lý các bộ phận, phó quản lý cũng đến, mà chỉ có một mình nàng là nhân viên bình thường. Nàng cứng đờ một lúc, ánh mắt vội nhìn quanh một vòng, tìm một góc tối thích hợp để ngồi xuống, đem giấy A4 cùng với bút chì bày ra trên bàn.

"Xì xầm", tầm mắt hoa hoa lệ lệ của mọi người trong phòng họp đều dừng ở trước mặt Kỷ An, người nào cũng có máy tính xách tay và bút ký để ở trước mặt, khen ngược lại nàng, chỉ có một tờ giấy A4 ở chỗ đó, nói có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.

Mặt Kỷ An đỏ lên, chỉ cảm thấy da đầu như bị chiên, không còn chút mặt mũi liền cúi đầu xuống, giống như hình dáng của con đà điểu.

Âm thanh giày cao gót gõ lên sàn nhà từ xa truyền đến gần, cuối cùng ở vị trí của Chủ tịch dừng lại, mùi nước hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng lại truyền vào trong hơi thở. Kỷ An lại càng vùi đầu thật thấp, hận không thể lập tức hóa thành vô hình mà biến mất.

Một biên bản ký tên được đưa đến trước mặt Kỷ An, Kỷ An nhìn cây bút chì trong tay mình, thực xấu hổ viết họ tên của mình lên trên mặt giấy, sau đó, ngẩng đầu lên chỉ thấy biên bản ký tên kia cuối cùng rơi vào trong tay Đại lão bản. Đại lão bản nghiêm mặt cứng nhắc, cầm lấy biên bản ký tên vừa lấy, đôi mắt ngập tràn tia lửa tức giận, sau đó nhìn thẳng về hướng Kỷ An! "Kỷ An..." Cùng với một tiếng bao gồm một chút phẫn nộ quở trách, còn không có họp, trước sự hiện diện của tất cả nhân viên cấp cao của công ty, Kỷ An bị Đại lão bản gọt không còn thừa một chút da thịt nào. Biểu ca vĩ đại La Thánh Minh tiên sinh liên tiếp dùng ánh mắt chú ý đến nàng, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Rốt cuộc Đại lão bản cũng nguôi giận, cuộc họp quay lại nội dung chính, về công ty ô tô XX của Mĩ quốc có công ty thứ ba thay thế xét duyệt, những hạng mục xét duyệt được đối phương xem xét rồi đã sớm gởi email cho Đại lão bản, mà Đại lão bản cũng đã gửi xuống cho các bộ phận. Hội nghị lần này mục đích chủ yếu chính là yêu cầu các bộ phận phải đem tất cả những tài liệu có liên quan mà chuẩn bị cho đầy đủ hết, sau đó Đại lão bản giao phó, nếu bộ phận nào xảy ra sự cố, thì chờ công ty sa thải đi. Mà Kỷ An, phụ trách giám sát tiến độ của các bộ phận, nếu xảy ra sự cố nào, nàng sẽ là người thứ nhất bị khai đao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi