PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


"Lệ quý phi nhất định đã cầm chắc chuyện này.
Hôm nay, cô ta có thể dùng thủ đoạn này để đối phó với ta.

Sau này cô ta có thể dùng thủ đoạn ác độc hơn để đối phó với Thái Nhi, để diệt trừ hậu hoạn."
Nàng suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi:
"Hoàng Phổ, tua kiếm đó hiện tại đang ở đâu?".
"Vẫn còn đang trong tay của Lệ quý phi."
"Thinh Nguyệt."
"Có nô tì."
"Ngươi hãy vào cung truyền lời, bảo rằng ta với Thần phi...".
Theo lời dặn dò của nàng, Thinh Nguyệt truyền tin tức đến những cung nữ khác và các cung.

Một truyền mười, mười truyền trăm chẳng mấy chốc khắp hoàng cung ai cũng biết.
Ngọc Dao Cung.
Lệ phi bên này nhận được tin liền nổi giận đùng đùng hất mọi thứ xuống đất.
"Hai người đó thế mà lại đứng về một phía à?".
"Từ sau khi Hiền phi nương nương vào cung,
thì chẳng thấy ai dám qua lại với cô ta.

Nhưng ngay lúc nãy rất nhiều cung nữ đã thấy hai người đó cười nói đi về phía cung của Thần phi nương nương."
"Cái miệng của Bạch Tịch Dao đúng là giỏi thật."
"Nương nương, lần trước Hiền phi hôn mê thoát khỏi bẫy, lại còn được hoàng thượng yêu chiều hơn, có khi nào là do bọn họ sắp xếp sẵn không?".
"Thần phi quyết chọn cái chết, vậy thì bản cung
sẽ cho cô ta cơ hội này."
Tố Loan ngồi xuống lấy lại bình tĩnh, từ từ nghĩ cách, một ý nghĩ xấu xa lại hiện lên.
"Ngươi đi cùng ta đến gặp Thục phi."
"Thục phi? Trước giờ người với Thục phi không hợp nhau, tại sao phải đi tìm cô ta?".
"Trong cung này, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng chẳng có người bạn nào là mãi mãi.
Bạch Tịch Dao gây thù khắp nơi, không chỉ một mình bản cung hận cô ta."
Ngọc Thiền Cung.
"Hôm nay Lệ quý phi sao có hứng thú, đến chỗ của bản cung?".

"Chắc là Thục phi đã nghe nói hôm nay Thần phi với Hiền phi vô cùng thân thiết với nhau."
Tố Loan miệng nhấp tách trà cười nói.
"Đã nghe nói.

Chỉ cảm thấy hơi lạ, trước giờ Thần phi rất đơn giản sao lại thân thiết với lại Hiền phi."
"Nữ nhân này không hề đơn giản như mọi người thấy."
"Là ý gì?".
"Thục phi có biết Hoàng Phổ đại nhân của cục thị vệ không?".
"Ta biết.

Người này võ nghệ cao cường, có công hộ giá.

Đã mấy lần được hoàng thượng khen thưởng.

Cái này là...".
Lệ quý phi đưa tua kiếm đặt lên bàn.
"Mấy hôm trước, bản cung nhìn thấy Thần phi gặp mặt một người đàn ông, vô tình nhặt được cái tua kiếm của người này, nên mới phát hiện ra tư tình của Thần phi với hắn ta."
"Thần phi với Hoàng Phổ đại nhân, thì liên quan gì đến bản cung?".
"Hai người này có tư tình, muội đoán xem là do ai trợ giúp?".
"Không trùng hợp đến mức là Bạch Tịch Dao chứ?".
"Nhưng mà bệ hạ vì Hiền phi mà xa cách với ta.
Bản cung không cách nào đích thân bẩm báo,
chỉ có thể nhìn thấy hoàng thượng bị lừa.
Kẻ gian thì tự tại."
"Ta bảo mà.

Hóa ra Lệ quý phi muốn lợi dụng bản cung.

Cái này thì có lợi gì với bản cung?".
"Thục phi đúng là tính tình thẳng thắn.

Chẳng qua Bạch Tịch Dao là kẻ thù chung, ai cũng có ý đồ riêng.

Tại sao lại không hợp tác chứ?".
Thục phi cầm tua kiếm lên mỉm cười nhìn Lệ quý phi tỏ vẻ đồng ý.
Buổi chiều hôm đó, nhân lúc Lệ quý phi mời hoàng thượng đánh cờ ở ngự hoa viên.

Khoảng một canh sau khi bắt đầu ván cờ, Thục phi trên tay cầm tua kiếm đi tới.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.

Tham kiến Lệ quý phi nương nương."
"Thục phi đến đây có việc gì?".
"Hôm nay thần thiếp nhặt được cái này ở trong cung."
Vừa định nói mọi chuyện thì nàng cũng xuất hiện.
"Hiền phi nương nương đến."
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến Lệ quý phi nương nương."
"Hôm nay quả là trùng hợp, sao cả Hiền phi cũng đến đây?".
"Hoàng thượng, thần thiếp thấy mấy ngày nay thời tiết nóng bức khó chịu, nên đã cố tình
hầm một ít canh hạ nhiệt mang đến cho ngài.
Không biết có làm phiền hoàng thượng không."
"Ái phi quả là có lòng.

Vừa hay, Lệ quý phi với Thục phi đều ở đây mọi người cùng nhau thưởng thức tay nghề của nàng nhé."
"Thần thiếp không cần đâu.


Canh muội muội cố tình hầm cho hoàng thượng, sao tỷ tỷ nỡ lòng giành với muội muội chứ."
Lệ quý phi nhàn nhạt nói.
"Tỷ tỷ không cần phải khách sáo.

Trước giờ muội muội được nghe nói, tay nghề của tỷ tỷ rất giỏi.

Mong tỷ tỷ cho ta ít ý kiến."
Nàng quay người chuẩn bị múc canh ra bát đưa hoàng thượng và Lệ quý phi, bắt gặp Thục phi đang cầm tua kiếm trong tay thì nhìn chăm chú.
"Muội muội tò mò cái tua kiếm này đến thế, lẽ nào đã từng nhìn thấy?".
"Đúng là có hơi quen mắt."
"Lúc nãy chẳng phải Thục phi đang muốn nói đến lai lịch của tua kiếm này à?".
"Bẩm hoàng thượng, chủ nhân của tua kiếm này
chính là Hoàng Phổ Tuấn Hưu của cục thị vệ.
Hôm đó trong cung thần thiếp nhìn thấy hắn và Thần phi...".
"Phải rồi, đúng là của Hoàng Phổ đại nhân."
"Hiền phi cũng biết hắn?".
"Hoàng thượng, nhắc đến Hoàng Phổ đại nhân,
thần thiếp còn phải cảm tạ ngài ấy.

Hôm ấy, ta với Thái Nhi đi dạo trong cung, nào ngờ bắt gặp một con chó điên.

Nó nhìn thấy thần thiếp thì lập tức cắn, nếu không nhờ Hoàng Phổ đại nhân ra tay cứu, e là đã thành đại họa rồi.
Sau đó nghe nói, Hoàng Phổ đại nhân hôm đấy làm mất tua kiếm."
"Tại sao vô duyên vô cớ lại có chó điên trong cung?".
"Chuyện này thần thiếp cũng không rõ."
"Khởi bẩm hoàng thượng, nô tì...Nô tì từng thấy con chó đó ở trong cung của Lệ quý phi nương nương."
"Thinh Nguyệt, câm miệng.

Không ai bảo ngươi nói chuyện."
Hoàng thượng nghe xong lập tức giận dữ, quát Lệ phi:
"Lệ quý phi, trẫm đã cảnh cáo nàng từ trước
bảo nàng coi chừng con súc sinh đó.

Tại sao nó lại có thể tùy tiện đi lại trong cung?".
"Không thể nào.

Trước giờ Tiểu Thất không cắn người.

Tình hình hôm đó cũng không như những gì Hiền phi nói.


Thục phi có thể làm chứng cho thần thiếp."
Nàng ta vội vàng thanh minh.

Thục phi thấy tình hình không ổn liền đổi chiều gió.
"Hôm đó thần thiếp đúng là có nhìn thấy một con chó điên, tấn công Hiền phi và Thần phi muội muội.

Sau khi Hoàng Phổ đại nhân ra tay cứu giúp, thần thiếp đã nhặt được cái tua kiếm này.

Mang đến bẩm báo với hoàng thượng
là muốn thay Hoàng Phổ đại nhân lấy công."
"Các ngươi, các ngươi bắt tay nhau từ bao giờ?
Hoàng thượng, những gì bọn họ nói đều không phải sự thật.

Bọn họ muốn giấu...".
"Hoàng thượng, chuyện này đã qua rồi mong hoàng thượng đừng truy cứu nữa."
"Muội muội, trước giờ ta đối xử với muội không tệ.

Tại sao muội phải ngụy tạo sự thật, để hãm hại ta?".
Lệ phi kích động đứng dậy nắm lấy tay nàng.

Nàng cố ý làm vết chó cắn để chuyện hợp lý hơn, nhân lúc Lệ phi cầm tay nàng giả vờ đau rút tay lại.
"Hiền phi, nàng bị làm sao thế?".
"Muội muội bị làm sao thế? Mau để tỷ xem."
"Đây..."
Thục phi bên cạnh hùa theo, vén tay áo nàng lên, phát hiện trên tay nàng có vết thương.
"Tại sao lại...? Lệ quý phi."
"Lệ quý phi.

Hạn cho nàng ba ngày để đưa con súc sinh đó ra ngoài."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi